Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Kính thưa Đại Hội Dân Chúa, chúng con, một số bạn trẻ, sau khi suy tư và nhận xét về các khủng hoảng, trong đó có khủng hoảng của đời sống tiền hôn nhân, cùng đi tới một nhận định như sau:
Nguyên nhân sâu xa của các khủng hoảng là do các thứ chủ nghĩa duy vật vô thần, chủ nghĩa duy tương đối, chủ nghĩa duy khoái lạc và chủ nghĩa cá nhân. Các phương tiện truyền thông lại vô tình và cố ý ủng hộ các chủ nghĩa nêu trên, khiến cho nhiều bạn trẻ trong chúng con quay lưng lại với thượng đế và buông xuôi theo các lời mời gọi của các thứ chủ nghĩa đó. Hậu quả của cuộc sống không tin vào thần linh, ấy là:
+ Quan hệ tình dục ngoài hôn nhân hoặc trước hôn nhân
+ Ngừa thai nhân tạo đủ các kiểu
+ Hút điều hòa kinh nguyệt, nạo phá thai

Đây chỉ là ba hậu quả điển hình lan sang diện rộng ở nước Viêt Nam bắt nguồn từ việc nhiều bạn trẻ chúng con đánh mất cảm thức về tội lỗi.
Nay chúng con tuyên hứa:
1. Giới trẻ chúng con luôn hướng về Chúa và vâng theo lệnh truyền của Chúa.
2. Chúng con yêu mến Hội Thánh và vâng theo các lời dạy của Hội Thánh về Đức Khiết Tịnh trước hôn nhân.
3. Chúng con sẽ tôn trọng người yêu của mình một cách toàn diện: Trọn thân xác, trọn tâm tư đều sẽ được trao trọn vẹn cho nhau đúng vào ngày thành hôn của chúng con.
4. Chúng con hứa sẽ ý nhị nhưng kiên quyết từ chối mọi cám dỗ tình dục, dứt khoát nói không với các lời mời gọi đi ngược ý Chúa.
5. Chúng con hứa sẽ cùng nhau thường xuyên cầu nguyện, đọc Lời Chúa, tìm hiểu xem chúng con đang sống như thế nào, phê phán cuộc sống của chính mình và người yêu của mình dưới ánh sáng của Lòng Tin, hợp tác với các đôi bạn khác trong các phong trào Bảo Vê Sự Sống, chống lại nền văn minh của sự chết.
6. Chúng con sẽ tham gia học hỏi về nhân bản, về đạo đức Kitô Giáo. Và trước khi tổ chức đám cưới, chúng con sẽ cùng nhau đi Tĩnh Tâm hoặc Linh Thao.
7. Dù mới chỉ là một trăm lời thề, chúng con cũng không nao núng trước hàng vạn lời mời chào cám dỗ chung quanh, bằng cách chúng con luôn chia sẻ thật thà với bố mẹ, với các Linh Mục và Tu Sĩ Linh Hướng, với các thầy cô giáo thân tín của mình mỗi khi chúng con bị nao núng dao động.
8. Chúng con sẽ chia sẻ với bạn bè mình rằng:
+ Khiết tịnh không có hại cho sức khỏe
+ Khiết tịnh không phải là một thứ mốt hủ lậu
+ Khiết tịnh không làm mất người yêu

9. Chúng con xác tín với bạn của chúng con rằng: Khiết tịnh góp phần xây dựng Nước Chúa, nơi đây và lúc này ( here and now ) trong lòng dân tộc và quê hương Việt Nam thân yêu.
10. Chúng con sẽ tận dụng Email, Mobile Phone, Telephone, Chat, Skype, Forum, Face Book, Blog... và rỉ tai, rủ rê bạn bè cho tới khi các bạn ấy cũng đạt được lời thề khiết tịnh trước hôn nhân và sẽ trình lên Đại Hội Dân Chúa.
Huế – Sàigòn – Hà Nội, mùa thu 2009
NHẮN NHAU:
Xin gửi một Mail về địa chỉ Lm. LÊ QUANG UY: ttmvcssr@gmail.com với subject: ĐOAN HỨA KHIẾT TỊNH cùng họ tên, năm sinh, quốc gia bạn đang sống, địa chỉ Mail của chính bạn. Hy vọng đến khi khai mạc Đại Hội Dân Chúa 2010, chúng ta có được 1.001 lời đoan hứa để trình lên Chúa Giêsu và hiền thê của Người là Hội Thánh.
GHI DANH ĐOAN HỨA KHIẾT TỊNH
( Bắt đầu từ ngày 29.9.2009 ):

001. Anê Nguyễn Thu Thảo, 1977, Việt Nam, agnesthaonguyen@yahoo.com
002. Giuse Đinh Ngọc Nguyên Vỹ, 1981, Việt Nam, sinhviensp@yahoo.com
003. Inede Nguyễn Thị Minh Tâm, 1988, Newzealand, balloon_gby@yahoo.com.
004. Anna Têrêsa Nguyễn Thị Phan Hiền, 1984, Australia, maytrangbongbenh03@yahoo.com.
005. Maria Nguyễn Thị Tam Thanh, 1993, France, Jessie.org07@gmail.com
006. Phêrô Uông Đình Duy Anh, 1986, Việt Nam
007. Maria Goretti Lê Đặng Trâm Anh, 1986, Việt Nam
008. Phêrô Trần Tử Ân, 1977, Việt Nam, tran_tu_an@yahoo.com
009. Phạm Thị Ái, 1987, Việt Nam, keo_starburst@yahoo.com

Lm. LÊ QUANG UY
Trung Tam Muc Vu DCCT
38 Ky Dong - P. 9 - Q. 3 - Saigon
0903.340.914 -
ttmvcssr@gmail.com

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

CUỘC “TRƯỜNG CHINH” BẢO VỆ SỰ SỐNG


Vậy là chúng tôi vừa hoàn tất một cuộc “trường chinh Bảo Vệ Sự Sống” tại Mỹ. Nói thế cho nó... oai, thật ra, chỉ là du thuyết nhiều nơi trong các cộng đồng Công Giáo người Việt mình về tinh thần Bảo Vệ Sự Sống mà thôi, một kiểu đem chuông đi đánh cho dân mình trên xứ người ! Vì là “trường chinh” nên chúng tôi xin phép tường trình lại bằng bài viết này có dài hơn lệ thường, xin quý độc giả cũng lượng thứ cho.
Vâng, chúng tôi đã được mời đi nhiều nơi tại các Giáo Xứ của tiểu bang Cali, Texas, Virginia, Washington, đi liên tục trong hơn một tháng rưỡi, chỉ để nói, để giảng, để kể chuyện, kêu gọi, thuyết trình, phóng chiều hình ảnh minh họa và dẫn chứng về thảm kịch nạo phá thai tại Việt Nam hiện nay.
Mặt khác, ngược lại, chúng tôi cũng trình bày được những nỗ lực của một số các Cha, Đức Cha, Tu Sĩ các Dòng nam nữ và rất đông anh chị em Giáo Dân Việt Nam để bảo vệ lấy Sự Sống là Quà Tặng vô giá Thiên Chúa đã trao cho con người chúng ta.
Mở đầu là buổi giảng tại Đại Hội Lòng Chúa Thương Xót tổ chức tại sân vận động có mái che của Đại Học Long Beach, Cali, vào sáng Chúa Nhật 19.4.2009. Ban Tổ Chức “đặt hàng” cụ thể với đề tài về BVSS. Vì thế dàn bài chúng tôi chọn gồm 3 phần, trình bày trong đúng 1 giờ đồng hồ:
1. Nhờ Lòng Thương Xót Chúa, chúng ta được thứ tha vì những tội phạm đến Sự Sống.
2. Nhờ Lòng Thương Xót Chúa, chúng ta được chữa lành sau khi Sự Sống đã bị tổn thương.
3. Nhờ Lòng Thương Xót Chúa, chúng ta được ban bình an và sai đi để bảo vệ Sự Sống.
Chúng tôi chưa biết được con số chính thức từ Ban Tổ Chức nhưng ước lượng riêng có lẽ hôm ấy phải đến hơn 8.000 người từ nhiều tiểu bang trên đất Mỹ đi máy bay, đi xe đò Greyhound, đi xe Bus thuê, xe Van 7 chỗ, xe hơi 4 chỗ về Long Beach, đương nhiên đông nhất vẫn là bà con ở Cali, tiểu bang có đến cả triệu người Việt, đông nhất tại Mỹ. Cũng cần nói thêm, dù Ban Tổ Chức Đại Hội không thâu lệ phí tham dự và ăn uống, nhưng chi phí và công sức bỏ ra như vậy của mọi người quả thật đáng trân trọng ngay giữa lúc kinh tế suy thoái ghê gớm, nhiều người mất việc làm.
Bài giảng về BVSS lại được thâu hình trực tiếp phát đi trong toàn nước Mỹ, lại được ghi âm thành các CD có thể nghe tại nhà hoặc khi lái xe hơi đi làm mỗi ngày. Như vậy ngoài những người có mặt tại Đại Hội, còn có thêm hàng vạn người khác nghe được tiếng kêu của chúng tôi về vấn đề phá thai, đáp lại được lời mời gọi phò Sự Sống bằng mọi giá trong đời. Cúi đầu khiêm tốn, chúng tôi xác tín tất cả là tác động của Chúa Thánh Thần.
Sau Cali, đến đầu tháng 5, chúng tôi được các cha DCCT ở Dallas gọi qua làm hẳn một tuần giảng về Sự Sống ( Week for Life ) với 5 buổi tối sau Thánh Lễ tại Nhà Thờ Garland, một Giáo Xứ do DCCT phụ trách tại tiểu bang Texas. Nơi cũng có rất đông người Việt sinh sống. Lễ chiều xong đã gần 20g, chắc là chưa kịp cơm chiều sau cả ngày đi làm, vậy mà bà con đã ở lại, hoặc lũ lượt tuôn đến thêm rất đông, già trẻ lớn bé, gần kín ngôi Nhà Thờ rộng lớn mà vẫn ấm áp tình Chúa tình người.
Ba buổi đầu chúng tôi vẫn dành cho BVSS các thai nhi, kế đó là ngày BVSS trong hạnh phúc gia đình giữa đôi vợ chồng với nhau, và ngày cuối, nhắm đến BVSS cho các con cái trong nhà đang lớn lên trên đất khách quê người. Vâng, như vậy, vấn đề không dừng lại ở chuyện phá thai đối với các em bé đang trong bụng người mẹ, mà còn phải chú ý đến chuyện gìn giữ, phát triển, thăng tiến Sự Sống đã được chào đời, đã được vào đời trong gia đình, trong Giáo Hội và trong xã hội nữa.
Rời Texas, chúng tôi đi thăm các bạn bè cũ trong Nhóm Mai Khôi định cư tại tiểu bang Virginia, vùng Đông Bắc nước Mỹ. Cứ nghĩ đây là những ngày nghỉ ngơi, gặp gỡ hàn huyên tại gia đình, rồi đi thăm các viện bảo tàng độc đáo, các khu di tích, các thắng cảnh nổi tiếng ngay thủ đô Hoa Kỳ, không ngờ các cha Dòng Đa Minh ở Nhà Thờ các Thánh Tử Đạo Việt Nam Virginia lại “bật đèn xanh” cho chúng tôi được về dâng Lễ, giảng Lễ, và đương nhiên được dịp chia sẻ về công việc Bảo Vệ Sự Sống chúng tôi đang làm tại Việt Nam.
Một buổi chiều rảnh rỗi, tôi được anh bạn thân lái xe đưa đến viếng Ngôi Vương Cung Thánh Đường vĩ đại ở giữa Washington DC, ghi là Basilica of the National Shrine of the Immaculate Conception, ở đây có đến mấy chục gian cung thất lớn nhỏ kính Đức Mẹ với mọi tước hiệu được các Dòng Tu cổ võ lòng sùng kính, của từng dân tộc và quốc gia trên thế giới. Ví dụ: Đức Bà của Hy Vọng, Đức Bà Nữ Vương Hòa Bình, Đức Mẹ châu Phi, Đức Mẹ Lộ Đức ở Pháp, Đức Mẹ Fatima ở Bồ Đào Nha, Đức Bà của Trung Quốc, Maria Nữ Vương Ái Nhĩ Lan, Đức Bà Saletta, Đức Bà Czestochowa của Ba Lan, Đức Bà núi Cát Minh, Đức Bà phù hộ các Giáo Hữu...
Khi đến được hai gian kính Đức Mẹ La Vang của Việt Nam và Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp của DCCT, chụp hình giữ làm tư liệu xong, chúng tôi đã dừng lại lâu hơn để cầu nguyện, trao phó quê hương đất nước, trao phó Hội Thánh và Hội Dòng mình, trao luôn cả Mục Vụ BVSS tại Việt Nam cho Mẹ. Mẹ đã sống thiên chức làm mẹ, lại được là Mẹ của Chúa Giêsu, nên chắc chắn Mẹ đau xót hơn bất cứ bà mẹ nào trên đời trước thảm họa phá thai của thế giới nói chung và tại Việt Nam nói riêng hiện nay. Mỗi thai nhi bị giết chết là chính con của Mẹ bị giết chết. Mỗi thai phụ bị dồn đẩy bức bách đến đành đoạn phá thai thì cũng là chính Mẹ gánh chịu lấy vết thương trong thân xác và tâm hồn Mẹ.
Rời thủ đô nước Mỹ, chúng tôi lại bay chéo về lại DCCT Long Beach, Cali, bắt đầu ngay 3 ngày Tĩnh Tâm đón Chúa Thánh Thần, đề tài được chọn vẫn là chuyện Bảo Vệ Sự Sống đặt trong bối cảnh một nền văn hóa Sự Sống, một nền văn minh Tình Thương. Lại vẫn phải làm vào buổi tối ngày thường, vậy mà anh chị em Giáo Dân đi làm về vẫn chịu khó đi dự Lễ chiều rất đông đảo, rồi tan Lễ còn đọc thêm Kinh Phụng Vụ, nghỉ giải lao chút xíu, và đúng 20g thì vào Tam Nhật Tĩnh Tâm cho đến 21g30.
Nhiều hình ảnh sinh động được chiếu lên, nhiều câu chuyện có thật được kể lại, được soi dẫn bởi các đoạn Lời Chúa, các bài Nguyện Ca. Có thể nói gần như hầu hết cộng đoàn đều là lần đầu tiên được nhìn tỏ tường một em bé 6, 7 tháng thân mình dài hơn 25cm, bị giết bằng phương pháp Kovac. Bé bị xuất huyết dưới da, thân mình đỏ bầm, hai tròng mắt vỡ ra, các ngón tay quíu vào, co quắp, mặt bé nhăn nhó vì đau đớn khủng khiếp, nhiều bé còn bị cả rách ổ bụng, phải dùng một tấm gạc đậy lại. Không ít người hôm ấy đã bật khóc, đã muốn sám hối thay cho cả nhân loại hôm nay trước tội ác này.
Ngược lại, đến khi phóng lên hình ảnh các cháu bé sơ sinh được cứu, những hài nhi được Thánh Tẩy, những cô bé đang bò, những cậu bé chạy lon ton trong ánh mắt nhìn của những người mẹ còn quá trẻ, cộng đoàn hôm ấy đã hết ô, hết ồ, lại òa lên vỗ tay cười vui hớn hở. Mọi người đều xác tín: chính Chúa Thánh Thần là Sự Sống, Ngài mời gọi chúng ta hãy cộng tác với Ngài để Sự Sống được cưu mang, được chào đời, được lớn lên, được thăng tiến, được trở thành lời chúc tụng ngợi khen Thiên Chúa.
Kết thúc, chúng tôi cùng nhau đọc lời Kinh của Sự Sống – một bản Kinh do cha Giám Tỉnh của Dòng chúng tôi đã thảo ra từ năm 2005, đã được in ra có lẽ cũng phải cả chục vạn bản và phổ biến khắp nơi, nay lần đầu tiên lời kinh này được vang lên trên đất Mỹ, một đất nước cũng tự do phá thai với 24 giây một em bé bị giết, tỷ lệ chỉ bằng một phần tư so với Việt Nam thôi cũng đã hết sức kinh hoàng !
Ngay sáng hôm sau, chúng tôi xin được cùng với các anh chị em ra... đứng đường ! Ở Long Beach, cách Nhà Dòng chúng tôi khoảng 500m, có một cơ sở phá thai được mang tên Family Planning Associates –Medical Group, một kiểu ngụy trang như của Nhà Nước Việt Nam dưới danh nghĩa Kế Hoạch Hóa Gia Đình !
Chúng tôi mặc áo sơ mi đeo cổ trắng Linh Mục, đổ bộ xuống lề đường ngay trước số nhà 2777 Long Beach Boulevard. Cả nhóm 5 người bắt đầu dàn ngang ra, ngó vào ngôi nhà và lần chuỗi Mai Khôi. Được một lúc có thêm một ông người Mễ, rồi đến các bà lớn tuổi, đã về hưu, người Mỹ. Chúng tôi bước lại chào hỏi nhau. Các bà Mỹ lấy làm vui vì hôm nay có một Linh Mục từ bên Việt Nam sang cùng cầu nguyện BVSS. Lại có một chị trung niên chúng tôi cứ tưởng là Phi Luật Tân, bất ngờ hỏi tôi bằng tiếng Việt: “Có phải là cha Uy DCCT đấy không ? Con là em họ của cha Phụng đây !” Ối trời ơi, có ai mà ngờ !?!
Chúng tôi đứng đó chia làm hai cánh đọc kinh bằng tiếng Anh và tiếng Việt, thỉnh thoảng lại hát Thánh Ca, cứ tự nhiên ung dung như mình đang ở trong sân Nhà Thờ. Có ai vừa tìm đến, sắp bước vào cơ sở phá thai là có một người trong nhóm bước vội tới, chào hỏi, nếu đúng là đi phá thai thì khuyên ngay, thật nhanh, ngắn gọn, lại trao tặng luôn một xâu chuỗi, một ảnh Đức Mẹ có in đủ Vui Thương Mừng Sáng, thêm một tờ giấy photo ghi là Free Shelters ( Nương thân miễn phí ), trong đó có đến 73 địa chỉ sẵn sàng cứu giúp, cho các chị em mang thai được nương náu cho đến ngày mẹ tròn con vuông.
Chúng tôi lại nhìn thấy ngay trên tấm bảng gắn trước cơ sở phá thai, có ai đó đã dán một mẩu giấy ghi rõ một địa chỉ BVSS là Pregnancy Help Center, 401 E. Market Street, Long Beach CA 91805, phone: 562-984-5034. Chúng tôi cũng chụp hình được một gian nhà có mái tách biệt hẳn ra một góc, bên trong cất giữ xác các thai nhi bị giết cho tới khi đem đi thiêu trong một cơ sở Nhà Nước. Ngoài cửa có tấm bảng “đe dọa” là đừng có mà lại gần, có cả một hệ thống báo động hú còi và cảnh sát 911 sẽ đến ngay lập tức !
Hôm ấy, rất tiếc chúng tôi còn phải đi San Diego ngay nên chỉ “đứng đường” với Nhóm Pro-Life Long Beach được hơn một tiếng đồng hồ. Vậy mà chúng tôi đã may mắn chứng kiến có ba ca được cứu, gồm có hai người đã bỏ ý định phá thai quay về nhà, còn một chị da đen nghèo thì được anh người Mễ tận tình lái xe đưa tới một cơ sở trợ giúp. Lại có một chị da màu òa khóc, ân hận không còn kịp nữa rồi, chị đã trót thắt ống dẫn trứng ! Các bà Nhóm BVSS vẫn tận tụy khuyên nhủ, giúp người phụ nữ đáng thương ấy sám hối và quay về xin lỗi Thiên Chúa và Mẹ Maria.
Hai hôm sau, Chúa Nhật 31 tháng 5, chúng tôi rời Cali, bay ngược lên phía Bắc để lần đầu tiên thăm Seattle của tiểu bang Washington, dâng Thánh Lễ mừng kính Chúa Thánh Thần với cộng đồng người Việt tại Nhà Thờ Auburn và sau đó một ngày với cộng đồng người Mỹ tại Nhà Thờ St. Stephen. Đặc biệt, chúng tôi được gặp cha Edward White, thường được gọi tắt là cha Ed. Gia đình ngài vốn là người bên Tin Lành, riêng một mình ngài xin theo Công Giáo, tu và làm Linh Mục với chọn lựa mục vụ là Phò Sự Sống. Đến cuối Thánh Lễ, ngài cho chúng tôi được chia sẻ hơn nửa tiếng, có một nha sĩ người Việt dịch sang tiếng Mỹ cho cộng đoàn hiểu. Mọi người ai cũng xót xa trước con số phá thai kỷ lục của dân Việt hiện nay.
Rời Seattle bay về lại Cali trong một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, chúng tôi rất tiếc đã không kịp lại ra... đứng đường để BVSS với những anh chị em người Mỹ và Việt tại thành phố Kent. Họ là những ông bố bà mẹ gia đình bình thường, vừa trống giờ một chút, không phải đi làm, họ ra ngay những cơ sở phá thai, đi qua đi lại giơ cao những tấm bảng kêu gọi No Abortion, cầu nguyện và hát Thánh Ca một cách ôn hòa, cứu được ca nào họ liền tạ ơn Chúa và Mẹ, rồi đưa ngay đến các nơi trợ giúp chu đáo...
Đêm thứ năm sang ngày thứ sáu 5 tháng 6, chúng tôi được bạn bè đưa tiễn ra sân bay Los Angeles để về lại quê hương. Lòng chúng tôi thấy vương vương một nỗi vừa buồn vừa vui.
Vâng, chúng tôi xin thú nhận là buồn ghê lắm. Cái kiểu buồn này nó ray rứt trăn trở, lắm khi còn có nguy cơ làm ta như tê liệt, chán nản tuyệt vọng đến nỗi cám dỗ buông xuôi. Nhìn đâu cũng thấy phá thai, phá thai quá dễ dàng, quá nhanh chóng, thản nhiên như không ! Ai hỏi thăm chuyến này đi Mỹ làm gì, tôi đành trả lời rằng cũng chỉ làm một việc như bên Việt Nam, ấy là giảng, là nói chuyện, là thuyết trình về chuyện phá thai và BVSS. Thành công đấy, được vỗ tay tán thưởng đấy, nhưng ra về vẫn cứ thấy ngậm ngùi !
May mà Chúa lại ban cho cái ơn mau quên, mau lắng dịu nỗi thao thức. Nhờ vậy mà chúng tôi thấy vui. Vui vì chuyến đi này mình gặp được nhiều thật nhiều những mối đồng cảm, nghĩa là đi đến đâu ta vẫn còn có thể gặp được “người tốt việc tốt” thật sự, không đến nỗi quá hiếm hoi thiếu vắng giữa đời này những con người có lương tri, có tinh thần quyết tâm bảo vệ Sự Sống đến cùng.
Ở Long Beach chúng tôi phải kể thêm một niềm vui đặc biệt, đó là chính tay chúng tôi được bế một cháu bé người Việt sinh ra rất khỏe mạnh, chỉ bị sứt môi hở hàm ếch. Cháu đã được mổ đợt đầu, nụ cười trông đã rất hóm hỉnh tinh nghịch. Thế mà hồi cháu mới được mấy tháng trong bụng mẹ, đi siêu âm, bác sĩ Mỹ lại “gợi ý” bỏ cháu đi, sinh ra làm gì một... quái thai !
Về đến Việt Nam trưa thứ bảy 6 tháng 6, ngoài câu chuyện vô duyên ở sân bay vì bị “câu lưu” cái Laptop, chúng tôi được Chúa “bù lỗ” cho một niềm vui bất ngờ. Thứ năm 11 tháng 6, chúng tôi được mời đến ăn bữa tiệc vui nhân cháu bé trong gia đình được Thánh Tẩy. Nhớ lại hồi cháu mới được 3 tháng tuổi thai, mẹ cháu bị bệnh cúm Rubella, các bác sĩ Nhà Nước hạ lệnh phá thai lập tức. Bố mẹ cháu khóc sưng húp cả mắt, chạy đến gặp chúng tôi xin một lời hướng dẫn. Không, dứt khoát không phá, một niềm cậy trông vào Chúa, xin cả với ông Thánh Giêrađô cầu bầu cho.
Đến tháng thứ tám, khi đi siêu âm bốn chiều, bác sĩ lại phán là thai không có hộp sọ, dùng phương pháp Kovac trục ra mau ! Thêm một đợt khủng hoảng, gia đình quyết tâm giữ bé lại nhưng vẫn kinh hoàng. Lại liên lỉ cầu nguyện trong nước mắt. Cuối cùng, ngày em bé chào đời đã đến, trời ơi, một em bé tuyệt vời kháu khỉnh, nặng hơn 3Kg.
Chín tháng trước, ba mẹ cháu đậu thai khi ngoài Hà Nội đang căng thẳng chuyện Đức Tổng Giám Mục Hà Nội bị Nhà Nước lôi ra tố khổ đòi giết, vậy là bây giờ cháu bé được đặt tên là... Giuse Ngô Quang Kiệt ! Vâng chúng tôi đã vui đến nỗi trào nước mắt được bế trên tay một Giuse Ngô Quang Kiệt, hoa trái của của tinh thần Bảo Vệ Sự Sống !
Quý độc giả đọc đến đây có lẽ cũng thở phào với chúng tôi. Một Happy Ending. Vâng cuộc “trường chinh” BVSS dẫu có ướt đẫm nước mắt xót xa nhưng cuối cùng vẫn là một kết thúc trong niềm vui. Xin mọi người gần xa, Hoa Kỳ, hay Việt Nam, Cali hay Texas, Hà Nội hay Sàigòn, hãy cùng chúng tôi chia sẻ niềm vui lớn lao ấy, niềm vui mà Thánh Phaolô đã từng reo lên:
“Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa... Anh em đừng lo lắng gì cả, nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện...” ( Pl 4, 4 – 6 )
Lm. QUANG UY, DCCT, Sàigòn thứ sáu 12.6.2009

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

“CÓ CHÚA CÙNG HOẠT ĐỘNG VỚI...”

“CÓ CHÚA CÙNG HOẠT ĐỘNG VỚI...”
Hôm qua, tôi nhận được từ người quen qua E-Mail một đường link Youtube. Subject của E-Mail ghi là: “Please watch this video – Priest arrested at Notre Dame”. Tôi mở xem ngay vì nếu có liên quan đến Trường Đại Học Notre Dame, tiểu bang Indiana bên Mỹ trong những ngày này, ắt phải là chuyện Bảo Vệ Sự Sống ! Link như sau, xin mời mọi người cùng xem:





Đoạn phim Youtube chỉ dài hơn 8 phút, tôi vừa xem vừa ứa nước mắt. Hình ảnh, lời nói và giọng hát của cha Norman Weslin, đặc biệt là những câu ca đứt quãng hụt hơi và lạc điệu của ngài trong bài hát kính Đức Mẹ Lộ Đức rất quen thuộc, khắp nơi trên thế giới đã hát, trong đó có cả Việt Nam chúng ta: Ave, Ave, Ave Maria...
Cha Norman Weslin có lẽ phải đến hơn 80 tuổi, bị Cảnh Sát áo xanh da trời xúm lại gỡ cây Thánh Giá gỗ khá lớn khỏi vai, đẩy nằm xuống, lấy giây trói tay giật về phía sau, lại vần cho ngài lăn lên một tấm bạt nhựa rồi xúm lại khiêng ngài đi, đúng y như cái cảnh Ngôn Sứ Isaia đã mô tả cách đây hơn hai ngàn mấy trăm năm ( x. Is 53, 7 – Thứ Sáu Tuần Thánh ):
“Bị ngược đãi, người cam chịu nhục,
Chẳng mở miệng kêu ca.
Như chiên bị đem đi làm thịt,
Như cừu câm nín khi bị xén lông,
Người chẳng hề mở miệng...”

Những ngày vừa qua, Tổng Thống Obama đã được mời đến thăm trường Đại Học Công Giáo Notre Dame và đọc diễn văn nhân Lễ Bế Giảng niên khoá 2008 – 2009. Ông ta còn được trao tặng một danh hiệu hết sức cao quý của trường. Và vấn nạn Phá Thai đã nổ tung. Ngoài dư luận báo chí truyền thông Công Giáo khắp nơi lên tiếng phản đối, bản thân Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ đã mạnh mẽ và quyết liệt phản kháng Hội Đồng Quản Trị, đa số các giáo sư trong trường và nhất là Linh Mục hiệu trưởng, cha John Jenkins, mặc cho những lập luận biện hộ của ngài.
Bên trong Trung Tâm Joyce, nơi tổ chức buổi lễ hôm Chúa Nhật 17.5, rền vang tiếng reo hò vỗ tay hoan hô Obama của gần một vạn sinh viên, với 2.900 em ra trường dịp này. Ngược lại bên ngoài cũng có cả mấy trăm người kéo đến biểu tình, hầu hết là các nhóm Bảo Vệ Sự Sống – Chống Phá Thai ( Pro Life – No Abortion ) trong đó có một số Linh Mục và Mục Sư. Họ đã tập trung nhiều ngày trước tại đây với các tấm biểu ngữ: “Abortion is murder” và ảnh Đức Mẹ Guadeloupe của người Mexico. Và mới hôm thứ sáu 15.5, cha Norman Weslin cùng với 21 anh chị em Giáo Dân trong đoàn biểu tình ôn hoà đã bị Cảnh Sát bắt giữ vì sợ có ảnh hưởng đến an ninh của Tổng Thống.
Tắt Youtube đi, tôi ngồi thừ người trước máy vi tính. Hôm nay đúng sinh nhật tròn 50 tuổi, tự dưng tôi thấy mình sao mà... hèn thế ! Nhiều nơi nhiều người vẫn nhắc đến tôi như một Linh Mục DCCT nỗ lực lo việc Bảo Vệ Sự Sống ở Việt Nam. Đúng là trong 5, 6 năm qua, anh em DCCT ở Sàigòn, rồi sau đó là Nha Trang, Hà Nội, Huế, Đà Lạt, chúng tôi đã dấn thân rất mạnh vào Mục Vụ Bảo Vệ Sự Sống. Mà đây là chuyện rõ ràng đi ngược lại chính sách Kế Hoạch Hoá Dân Số của một nhà nước vô thần ở Việt Nam. Vậy thì can đảm đấy chứ ! Anh hùng đấy chứ ! Ai gặp cũng khen, ai gặp cũng chúc mừng vì đã cứu được gần một ngàn trường hợp sắp phá thai, mở các Nhà Tình Thương cưu mang được hơn 250 người mẹ và cháu bé, lại chôn cất được cả chục vạn xác thai nhi chỉ riêng vùng Sàigòn.
Nhưng rồi hôm nay, tôi xin lập lại, tự dưng, không hề cường điệu, đóng kịch để mỵ dân, tôi chân thành sám hối và thấy mình sao mà... hèn quá !
Tôi còn hèn lắm so với một ông bộ đội phục viên tên Ba Mẫn ở huyện Tân Uyên, tỉnh Bình Dương ( x. bài “Người đàn ông khùng cưu mang nhiều cô gái lỡ làng” của Bích Hà trên báo Người Lao Động ). Ông ấy chắc là không tin vào Chúa Giêsu, không chừng còn là một đảng viên cốt cán nữa, thế mà ông ấy can đảm hơn tôi nhiều. Ông Mẫn đến tận các bệnh viện và phòng khám có dịch vụ phá thai, công khai để lại địa chỉ và số điện thoại để liên hệ báo tin xin giúp đỡ khi có ai sắp phá thai vì một hoàn cảnh éo le này đấy. Còn phần tôi, tôi vẫn còn sợ, chưa một lần dám đến tận nơi gặp gỡ trực tiếp các bác sĩ phá thai để ngỏ lời thuyết phục, hay ít ra cũng đề nghị cùng họ giúp đỡ mà cứu các trường hợp sắp phá thai. Tôi đã sợ bị gây khó dễ, sợ bị CA bắt nhốt tù.
Tôi cũng còn hèn lắm khi so với cha già Norman Weslin, người Mỹ, vị sáng lập ra Nhóm Bảo Vệ Sự Sống mang tên “Những con chiên của Chúa Kitô” ( Lambs of Christ ). Tôi chỉ dám mạnh miệng “quát tháo” trong Nhà Thờ khi giảng về phá thai. Tôi chỉ dám viết và... lách với các bài về Bảo Vệ Sự Sống trên báo Ephata, trên Blog, trên Website. Tôi chỉ dám cầm nến sáng điều khiển cộng đoàn hát cầu nguyện với Đức Mẹ cho Công Lý và Sự Thật trong Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, vậy thôi ! Tôi chưa dám một lần đi chung với các anh chị Bảo Vệ Sự Sống, vào ngồi mà cầu nguyện giữa các hàng ghế chờ phá thai ở bệnh viện Hùng Vương. Tôi lại càng chưa dám nhận lời các bạn trẻ Nhóm FIAT rủ tôi cùng ra đứng thinh lặng lần chuỗi Mai Khôi bên vỉa hè bệnh viện Từ Dũ.
Rõ ràng tôi là một Kitô hữu mà không quả cảm như một ông cựu chiến binh già và nghèo. Rõ ràng tôi là một Linh Mục còn khá trẻ mà không hiên ngang như một cha già đã đến tuổi vào Nhà Hưu Dưỡng từ lâu. Rõ ràng tôi có lòng tin đấy, nhưng chỉ nói rất to nơi miệng mà không đủ mạnh tin trong thâm tâm vào Chúa Giêsu của tôi, Đấng mà Tin Mừng Máccô đã khẳng định là vẫn “cùng hoạt động với” các Tông Đồ, với chính tôi !
Trước đây, tôi vẫn cứ thường hay càm ràm than phiền với các anh em Linh Mục khác cùng chí hướng và tâm huyết Bảo Vệ Sự Sống, rằng thì là, sao Hội Đồng Giám Mục Việt Nam của mình, sao các Bề Trên thượng cấp của các Dòng mình, không thấy mạnh mẽ lên tiếng trước những chuyện bất công này kia về tôn giáo, về xã hội, nhất là sao chờ mãi không thấy có một Thư Mục Vụ hướng dẫn cho bà con Giáo Dân ba miền biết cách sống luật Chúa mà thôi không ngừa thai, phá thai nữa...
Bây giờ thì tôi chợt nghiệm ra: tôi không được xét đoán người khác, nhất là xét đoán các phẩm trật Hội Thánh, tôi phải bắt đầu ngay từ chính mình, khởi đi từ việc đặt lòng tin một cách vừa quyết liệt vừa hồn nhiên vào Chúa Giêsu của chính tôi, nhất là tôi đã trót... chọn sống và chết Dòng mang tên Chúa Cứu Thế nữa cơ chứ. Vâng, tôi phải làm lại từ đầu ! Còn kịp, 50 tuổi đời chưa phải là trễ !
Cám ơn tấm gương ông Ba Nguyễn Minh Mẫn ở Bình Dương. Cám ơn tấm gương cụ già Linh Mục Norman Weslin. Cám ơn các anh chị Nhóm Bảo Vệ Sự Sống khắp nơi trên quê hương Việt Nam và trên toàn thế giới. Cám ơn các bạn trẻ sinh viên Công Giáo và các bạn Nhóm Fiat.
Cuối cùng là cám ơn Thánh Máccô đã ghi rất rõ trong Tin Mừng của Lễ Thăng Thiên, lời của Chúa Giêsu vừa như một lệnh truyền, vừa như một cam kết bảo đảm: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa sẽ được cứu độ... Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ...” ( Mc 16, 15 – 18 ).
Đã có những ngày tháng bất khuất của Toà Khâm Sứ, Giáo Xứ Thái Hà chống lại chuyện gian tham cướp đất để chia chác và tư túi. Đã có những kiến nghị với cả vạn người Trong Nam, ngoài Bắc và ở các nước tự nguyện ký tên chống Bauxite Đỏ để cứu lấy Tây Nguyên khỏi ô nhiễm và cả đất nước khỏi nguy cơ ngoại bang. Tuy cục diện chưa phân thắng bại, nhưng chính nghĩa đã được nêu cao, lương tâm đã được đánh động. Vậy thì chuyện Bảo Vệ Sự Sống – Chống Phá Thai cũng sẽ phải được hô toáng lên giữa cuộc đời như thế, hơn thế !
Xin Chúa hãy cùng hoạt động với chúng con và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời chúng con rao giảng... Amen.
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, 22.5.2009, sinh nhật tròn 50 tuổi

CHUYỆN TỪ MỘT HUYỆT MỘ CÓ TÊN LÀ "FIAT – XIN VÂNG"

CHUYỆN TỪ MỘT HUYỆT MỘ CÓ TÊN LÀ "FIAT – XIN VÂNG"
Nhớ lại mới hai tháng trước, Chúa Nhật 29.3.2009, một ngày đặc biệt ghi nhớ cho anh em chúng tôi, Nhóm FIAT từ Sàigòn và Nhóm BVSS vừa hình thành tại Vũng Tàu. Vui buồn lẫn lộn.
Thế là từ nơi đây lại có thêm được một nhóm nho nhỏ của Hội Thánh, gồm toàn các bạn trẻ trên dưới 20 tuổi, ngoài công việc học hành và sinh kế, các bạn tự nguyện âm thầm dấn thân vào chương trình Bảo Vệ Sự Sống, bước đầu là đi thu nhặt và chôn cất các bào thai bị giết chết ở thành phố du lịch Vũng Tàu tuyệt mỹ, không đành để cho hình hài bé nhỏ của các cháu bị đổ xuống cống hoặc giật nước cho trôi xuống hầm cầu, khá hơn một tý thì được đưa đi thiêu chung với các loại rác thải y tế !
Hai hôm trước đó, thứ sáu 27.3.2003, cháu bé đầu tiên của chúng tôi được đem về và bản thân tôi, tạm thời là vị linh hướng cho Nhóm, được đề nghị đặt tên cho cháu, tôi lấy họ của mình rồi ghép thêm tên Xin Vâng vì vừa mới mừng Lễ Mẹ Maria Xin Vâng vào ngày Truyền Tin 25 tháng 3. Vậy là em bé trai “khai trương mở hàng” cho Nghĩa Trang Xin Vâng tại Giáo Xứ Đất Đỏ thuộc Giáo Phận Bà Rịa-Vũng Tàu có tên là Giuse Maria Lê Xin Vâng.
Từ đó đến nay công việc âm thầm chạy đều. Chúng tôi viết bài này với những hình ảnh kèm theo, chẳng phải để phô trương, có cái gì đáng tự hào hãnh diện đâu mà khoe. Thế nhưng được các cha xứ thuộc Giáo Phận có liên quan đến chuyện này đã đồng ý, chúng tôi mạnh dạn chia sẻ để mọi người gần xa cùng chúng tôi thêm lời cầu nguyện, cũng là thêm nỗ lực để lo Bảo Vệ Sự Sống. Chẳng sợ người đời dòm ngó và gây khó dễ, chúng tôi tin các cháu cầu bầu với Chúa Giêsu và Mẹ Maria cho nghĩa cử này luôn được bình an.
Hằng ngày các bạn nữ nhóm BVSS Vũng Tàu chỉ mới gom được các cháu về từ một cơ sở phá thai lớn nhất, sau đó đến phiên các bạn nam lo khâm liệm vào trong các hũ sành, hàn kín, ghi ngày tháng. Sau này chúng tôi còn chọn tên Thánh và trao họ đặt tên cho các cháu đàng hoàng tử tế, thường là theo họ của từng bạn trong Nhóm đang lo hậu sự cho các cháu, coi như các cháu cũng có một gia đình, có một dòng họ, có những người thân yêu ruột thịt.
Các hũ sành ấy được cất sâu phía trong hang đá Đức Mẹ ở một Nhà Thờ tại thành phố Vũng Tàu. Đến cuối tuần, các bạn đi Honda chuyển di hài các cháu đi khoảng 40 cây số đường quốc lộ về đến Giáo Xứ Đất Đỏ. Thỉnh thoảng anh em FIAT chúng tôi từ Sàigòn cũng về hỗ trợ. Sau khi thinh lặng tưởng niệm và cầu nguyện, chúng tôi an táng các cháu trong một huyệt mộ tập thể lớn và sâu.
Sơ kết mới có hai tháng vỏn vẹn mà giật mình xót xa, chỉ riêng một điểm phá thai ở Vũng Tàu thôi mà đã tròm trèm 200 sinh mạng bé bỏng bị kết liễu. Nghĩa là cứ bình quân hơn 3 cháu một ngày. Đó là chưa xin được hết các trường hợp phá thai, cũng chưa xin được cả các phòng khám công và tư lớn nhỏ, công khai và chui lủi khác trong khu vực thành phố biển.
Cuốn sổ ghi danh các cháu vừa mới khởi sự đã bắt đầu tràn ngập các dòng chữ họ tên, ngày tháng sinh-tử và ngày tháng an táng tại Huyệt Mộ Xin Vâng.
Những hình ảnh dưới đây vừa được chụp vào sáng Chúa Nhật 17.5.2009. Đọc xong bài viết này, xem xong những tấm hình này, xin mọi người đọc với chúng tôi một Kinh Lạy Cha, một Kinh Kính Mừng, một Kinh Sáng Danh.
Không phải để cầu siêu cho các cháu đâu. Các cháu đã ở bên cạnh Chúa Giêsu và trong lòng Mẹ Maria rồi. Kinh nguyện ấy là cho chính chúng ta, cho mọi người, đặc biệt cho nhà cầm quyền Việt Nam một ngày nào đó nhận thức được tội ác tự diệt chủng này mà sám hối, mà...
IMG_1485.jpg picture by chinhfiat
Một bạn nam BVSS Vũng Tàu ghi chú bên ngoài một hũ sành chuẩn bị khâm liệm cho các cháu .
IMG_1488.jpg picture by chinhfiat
Thi hài các cháu được bọc lại liệm vào hũ sành.
IMG_1490.jpg picture by chinhfiat
Một hũ sành với hai cháu mới bị giết ngày 16.5.2009.
IMG_1496.jpg picture by chinhfiat
Các hũ sành thai nhi sẽ được cất sâu bên trong hang đá Đức Mẹ một nhà thờ ở Vũng Tàu.
IMG_1502.jpg picture by chinhfiat
Các cháu được các bạn nữ BVSS Vũng Tàu đắp thêm cho 1 tấm chăn hoa .
IMG_1506.jpg picture by chinhfiat
Bình minh Chúa Nhật 17.5.2009,các bạn BVSS lên đường đưa các cháu từ Vũng Tàu về nghĩa trang g.x Đ.
IMG_1513.jpg picture by chinhfiat
Huyệt mộ FIAT-XIN VÂNG được mở ra .
IMG_1518.jpg picture by chinhfiat
Phút cầu nguyện tưởng nhớ anh linh các cháu .
IMG_1522.jpg picture by chinhfiat
Từng hũ sành thai nhi được chuyển xuống huyệt mộ.
IMG_1527.jpg picture by chinhfiat
Các hũ sành với khoảng 200 thai nhi sau hai tháng khởi sự việc chôn cất.
IMG_1529.jpg picture by chinhfiat
Huyệt mộ được đậy kín trở lại,chờ đón các cháu chuyến sau.
IMG_1541.jpg picture by chinhfiat
Lưu niệm các bạn BVSS Vũng Tàu và Fiat Sài Gòn .
IMG_1458.jpg picture by chinhfiat
Ôi, thành phố Vũng Tàu,sao lại nỡ lòng nào.....
Thai nhi đầu tiên an táng tại Huyệt Mộ FIAT-XIN VÂNG : bé Giuse Maria Lê Xin Vâng ,bị giết thứ sáu 27.3.2009.
FIAT TUẤN CHINH - QUANG UY, Vũng Tàu, thứ tư 27.5.2009

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009

BÌNH AN CỦA CHÚA GIÊSU GIÀU LÒNG THƯƠNG XÓT

Vậy là lần này tôi được chính thức mời tham dự Đại Hội Lòng Chúa Thương Xót do cha Nguyễn Trường Luân và anh em DCCT chúng tôi ở Long Beach, Cali, tổ chức. Nhiều người quen biết ngạc nhiên thấy tôi đi được sang đây bình an, tôi nói đùa: “Khi về cũng được bình an nữa mới thật sự là... bình an !”
Năm nay nội dung bài thuyết giảng ban tổ chức Đại Hội đề nghị với tôi là Bảo Vệ Sự Sống. Có lẽ một phần vì đây là vấn đề đang nóng hổi tại Việt Nam, kiều bào mình ai cũng hết sức quan tâm. Lại nữa, bầu khí nước Mỹ cũng đang sôi lên không chỉ chuyện kinh tế suy thoái mà còn cả chuyện Obama đang nghiêng hẳn về phía Pro-Choice, chống lại Pro-Life.
Tôi có được khoảng hơn 60 phút để trình bày đề tài: “Nhờ lòng Chúa xót thương, chúng ta được thứ tha, được chữa lành và được sai đi trong bình an”. Dữ liệu hình ảnh tôi chắt bóp thu nhặt nhiều năm trong Mục Vụ Bảo Vệ Sự Sống tại Việt Nam, nay cô đúc lại, ngồi computer sắp xếp trọn một ngày đêm thì được một Slide Show 76 tấm để nói chuyện và 89 tấm để chiếu thường trực trên màn hình Tivi.
Bài nói chia làm 3 phần, mỗi phần có một chìa khoá Tin Mừng, một câu chuyện có thật để minh chứng, một vấn nạn đặt ra sát sườn, một xác tín vào lòng Chúa xót thương và một lời cầu nguyện được hát lên, lặp đi lặp lại thành một tâm niệm chân thành.
Hằng năm, thống kê Nhà Nước Việt Nam cho biết từ năm 2006: có khoảng 1,4 đến 2 triệu ca phá thai, thật ra, con số bây giờ có thể lên đến hơn... 3 triệu ca. Trung bình cứ khoảng 6 giây lại có một em bé bị giết. Việt Nam trở thành một trong 3 nước ( Top Three ) có tỷ lệ phá thai cao nhất thế giới cùng với Trung Quốc và Bangladesh. Số bào thai bị giết bắt đầu cao hơn số em bé được sinh ra...
Riêng tại khu vực thành phố Sàigòn, Nhóm BVSS của DCCT đã trung thành từng ngày trong suốt 5 năm qua thu nhặt được hơn 200.000 xác thai nhi đem về để trân trọng lo hậu sự, táng tro cốt vào từng viên gạch đúc sẵn và chuẩn bị khi nào thuận tiện thì xây dựng thành một Lăng Anh Hài lớn, nằm trong khuôn viên một khu Tĩnh Tâm ngoại thành Sàigòn...
Ngoài ra, một vài vị Giám Mục, khá đông các Linh Mục quản Xứ, và rất nhiều các Dòng Tu nam nữ cũng đã cùng với đông đảo anh chị em Giáo Dân tình nguyện trong các Nhóm BVSS khắp các Giáo Phận lần lượt mở ra các Nghĩa Trang Anh Hài tại rất nhiều tỉnh thành:
Miền Bắc như Thái Nguyên, Hà Tây, Hà Nam, Nam Định, Hà Nội...
Miền Trung như Nghệ An, Hà Tĩnh, Vinh, Huế, Đà Nẵng, Quy Nhơn...
Vùng Tây Nguyên như Pleiku, Buôn Ma Thuột, Lâm Đồng, Đà Lạt...
Và ở miền Nam như Nha Trang, Bình Thuận, Đồng Nai, Biên Hoà, Sàigòn, Bà Rịa-Vũng Tàu, Cần Thơ... ( Ảnh chụp một hũ cốt thai nhi được cất giữ trong hang đá Đức Mẹ một Giáo Xứ ở tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu trước khi được đưa xuống huyệt mộ ).
Tôi có mạn phép trưng dẫn một lá thư đẫm nước mắt của một cụ bà 75 tuổi xin được ẩn danh, nay đang sống xa quê hương, đã ghi lại và trao tận tay trong một lần tôi đến thăm cụ. Cụ đã viết như một lời trần tình với chính đứa cháu nội không được sinh ra của mình:
“Ngày 28.12.2006, Lễ các Thánh Anh Hài thì bố mẹ cháu đi phá thai. Lúc ấy cháu đã được 7 tuần tuổi. Bà nội của cháu xin thay mặt bố mẹ cháu để xin lỗi cháu, xin cháu hãy tha thứ cho bố mẹ cháu. Cháu cũng hãy cầu xin Chúa tha thứ cho bố mẹ, thánh hoá bố mẹ để bố mẹ biết sám hối lỗi lầm. Mẹ cháu muốn có con trai mà đến khi có cháu thì lại đi huỷ diệt, vì vậy nên bà nội đặt tên cho cháu là Antôn... Thôi bà nội chào cháu, cháu nhớ cầu nguyện cho bà. Bà của cháu...”
Tôi rùng mình tự hỏi và hỏi thay cho mọi người, cho người Việt mình, cho cả nhân loại đang bị cuốn vào cơn lốc nạo phá thai, rằng: Với những tội lỗi bi thảm và kinh hoàng như thế, chúng ta có còn cơ may nào để được Thiên Chúa thứ tha hay không ? Và ngay lập tức tôi xác tín: Nhờ lòng Chúa xót thương, chắc chắn chúng ta vẫn được thứ tha nếu biết hoán cải thật sự. Vẫn còn kịp, không quá trễ đâu !
Đoạn Tin Mừng tuyệt vời Lc 15, 20 – 24 là bằng chứng: “Người con còn ở đằng xa, người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để. Bấy giờ người con mới nói rằng: “Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa...” Nhưng người cha liền bảo các tôi tớ rằng: “Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng ! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy”.
Và tôi sẽ ôm đàn ghita mời cộng đoàn Đại Hội cùng hát lời cầu nguyện rất ngắn, hát đi hát lại cả chục lần như ở Taizé người ta đã hát thiết tha da diết: “Lạy Chúa, xin Ngài xót thương, cho con được Ngài tha thứ, giải thoát con khỏi bóng đêm, giải thoát con khỏi u mê”.
Phần hai, tôi xin khoe một chút. Đúng hơn, chẳng có gì đáng khoe ở đây. Có hay ho vui vẻ gì mà khoe ! Các nơi khác, các Dòng khác người ta cũng đang làm, nhưng âm thầm, không muốn được nêu lên rồi sẽ bị địa phương hạch xách khó dễ, rách việc. Thôi thì tôi chỉ xin đơn cử chuyện nội bộ Nhà Dòng mình đã cố gắng làm trong mấy năm qua mà thôi:
Chỉ riêng với DCCT Sàigòn, từ khi mở ra Nhà Tình Thương Giêrađô năm 2003, thành lập Nhóm BVSS Sàigòn năm 2005, rồi lại mở thêm Nhà Tình Thương Sarnelli năm 2006, đến nay, tháng 4 năm 2009 đã có 246 cháu bé được cứu trong đường tơ kẽ tóc, có khi sát ngay trước lúc phá thai ở bệnh viện, được đưa về chăm sóc, được sinh ra và nuôi dưỡng tại 2 mái ấm nêu trên. Ngoài ra, còn khoảng 700 cháu bé khác được cha mẹ, ông bà đón nhận ngay trong gia đình mình, không bị bức tử nữa !
Như vậy, Lòng Chúa Xót Thương thì vẫn xót thương từ lâu rồi, nhưng con người chúng ta đã biết thế rồi thì cũng phải mở lòng ra mà cộng tác với ơn Chúa, nghĩa là cũng biết tập xót thương. Mỗi người ở mỗi cương vị: người thì lên tiếng cảnh báo, người thì giang tay bảo bọc, bản thân người thai phụ và gia đình của mình, cả mấy anh đàn ông là “tác giả” cũng biết mềm lòng ra mà can đảm đón nhận Quà Tặng Sự Sống Thiên Chúa đã muốn trao cho mình !
Và đấy là tác động chữa lành từ phía Thiên Chúa. Vâng, tôi sẽ lại cùng xác tín chung với mọi người rằng: Nhờ lòng Chúa xót thương, chắc chắn chúng ta sẽ được Ngài chữa lành. Thiên Chúa chữa lành chúng ta bằng cách giúp chúng ta cũng biết xót thương như Ngài. Không chỉ có một Trái Tim biết xót thương mang tên Giêsu, mà thật ra đã có và sẽ có thêm hàng ngàn vạn, hàng triệu trái tim mang tên tôi, mang tên anh chị, mang tên mỗi người chúng ta cũng biết xót thương như Ngài.
Và giữa lòng Đại Hội, như ngày xưa Ngôn Sứ Êdêkien đã làm với dân Do Thái, hôm nay, tôi cũng sẽ dạo đàn để mọi người cùng hát lên nhiều lần lời tâm nguyện: “Xin ban cho chúng con hôm nay Trái Tim Xót Thương của Chúa. Xin ban cho chúng con hôm nay Trái Tim Xót Thương của Ngài”.
Cuối cùng, ở phần thứ ba, tôi muốn nhấn mạnh rằng: sau khi Chúa Giêsu đã thứ tha, đã chữa lành cho chúng ta, Ngài không để chúng ta thụ động ù lì, loanh quanh luẩn quẩn một chỗ mà nhấm nháp thưởng thức một mình Món Quà Lòng Thương Xót của Ngài đâu, Ngài sẽ bảo với chúng ta: “Bình An cho anh em. Như Chúa Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em !”
Chúa Giêsu sai chúng ta ra đi bằng Thánh Thần, với Thánh Thần, và trong Thánh Thần. Điều này thật rõ ràng ở cuối mỗi Thánh Lễ. Sai đi chứ không phải là giải tán như nhiều người lầm tưởng. Sai đi y như một vị thống soái đã chiến thắng Sự Chết một cách oai hùng, giờ đây lại sai các chiến sĩ quả cảm của mình lên đường dấn thân vào cuộc chiến Bảo Vệ Sự Sống.
Thánh Lễ bế mạc Đại Hội Lòng Chúa Xót Thương lần thứ 9 này tại Long Beach cũng thế, Đức Tổng Giám Mục Sứ Thần Nguyễn Văn Tốt ở Costa Rica cũng sẽ long trọng sai chúng ta: “Thánh Lễ đã xong, anh chị em ra đi trong Bình An của Đức Kitô, để kính mến và phụng sự Thiên Chúa, để xót thương và phục vụ mọi người. Halleluya, Halleluya !"
Bản thân tôi, nhận lấy Bình An quý báu ấy, chắc chắn nay mai tôi sẽ quay về lại quê hương trong Bình An, tiếp tục nỗ lực Bảo Vệ Sự Sống với anh chị em của mình. Dẫu có bị... gì gì đi nữa thì tâm vẫn cứ Bình An. Bình An viết hoa đàng hoàng, Bình An của Chúa Giêsu giàu Lòng Xót Thương chứ đâu phải thứ bình an tầm thường theo nghĩa thế gian !
Chưa bắt đầu vào Đại Hội mà tôi đã mường tượng và nghe văng vẳng trong lòng bài ca Kinh Hoà Bình: “...Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí, ơn An Bình.”
Lm. QUANG UY, DCCT, Long Beach, Cali
thứ bảy 18.4.2009, áp Lễ Lòng Chúa Thương Xót

“LÒNG MẸ BAO LA NHƯ BIỂN THÁI BÌNH...”


Năm nào cũng vậy, vào dịp lễ Mẹ Hằng Cứu Giúp, trong Nhà Dòng chúng tôi có rất nhiều việc phải làm, ngoài những chuẩn bị mừng lễ cho cộng đồng Dân Chúa, chúng tôi có hàng loạt các lễ khấn lại hằng năm, lễ khấn lần đầu, lễ khấn vĩnh viễn, lễ phong chức Linh Mục...
Trong những ngày tất bật như vậy, các trường hợp cứu những thai nhi khỏi bị phá vẫn dồn dập mang về cho chúng tôi. Càng dấn sâu vào trong hoạt động này chúng tôi càng gặp những tình huống đặc biệt, từ đó càng cho thấy chúng tôi lúng túng vì không được trang bị đủ các kiến thức cần thiết để đối phó.
Mỗi lần gặp một trường hợp xử lý mới, tôi thấy anh Quang Uy ngồi lắng nghe các chuyên viên tư vấn, lắng nghe như chính ngài là đối tượng được tư vấn, từ đó, trình độ do “học lóm” của anh được tăng lên rõ rệt. Nhờ các chuyên viên tư vấn, nhờ các bác sĩ chuyên ngành, chúng tôi khám phá ra những sự nhiệm mầu của Sự Sống. Những bước khám phá mới về Sự Sống cứ thế lại càng thôi thúc chúng tôi đi tới, giúp chúng tôi vượt qua những chán nản ngăn lối, bởi khám phá ra rằng Thiên Chúa quá nhiệm mầu, Thiên Chúa quá tuyệt vời trong việc tạo dựng nên Sự Sống.
Cách đây ba hôm bản thân tôi gặp một trường hợp khá diệu kỳ. Một buổi tối tôi nhận được một cuộc gọi, người gọi cho tôi có một giọng nói rất bình tĩnh, nhưng kinh nghiệm cho tôi biết người này đã cố gắng rất nhiều để giữ sự bình tĩnh đó, cô nhẹ nhàng cho tôi biết về nỗi tuyệt vọng của hai vợ chồng cô: cả tuần nay, hai vợ chồng đã lê chân đi các bệnh viện, cũng một chẩn đoán như nhau: thai nhi 17 tuần tuổi, siêu âm cho biết thai nhi thiếu sọ não, tim thai bình thường, và tất cả các bác sĩ đều kết luận phải trục thai ra, vì có thể thai nhi sẽ chết hoặc có thể sau này cháu bé ra đời với dị tật nặng. Cả hai tình huống đều không tốt, họ kết luận cần phải phá ngay !
Hai vợ chồng đã đau khổ làm các động tác sau cùng, đó là đóng tiền và ngày hôm sau sẽ lên mâm phá. Chiều nay về qua Nhà Thờ, như nhiều lần trong nhiều ngày qua, cả hai vào cầu khẩn Chúa thương, vì đây là đứa con đầu lòng, đây là đứa con của tình yêu, như sau này người vợ cho tôi biết: “Con không thể giết con của con khi tim thai vẫn còn đang đập”. Bất ngờ hai vợ chồng gặp được Linh Mục, sau khi nghe giãi bày, người Linh Mục cho số điện thoại của tôi và khuyên nên gọi cho tôi để được giúp đỡ. Và tôi đã có được cuộc gọi đêm hôm ấy.
Tôi đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa khỏi thành phố, nên khuyên hai người nên chờ tôi về, với lời hứa sẽ cầu nguyện cho hai vợ chồng. Hai ngày sau chúng tôi gặp nhau, hai vợ chồng còn rất trẻ, tôi vui sướng được gặp cả hai, tôi cảm nhận hạnh phúc chạy trong huyết quản mình khi gặp hai bạn trẻ. Từng lời tâm sự về tình yêu và cuộc sống, tôi biết Chúa đã làm việc diệu kỳ trong hai bạn này.
Tôi nối ngay liên lạc với một nữ bác sĩ Công Giáo, người bác sĩ này đã cùng chúng tôi chiến đấu trên nhiều chặng đường giành giật Sự Sống, người bác sĩ am hiểu rành rẽ về y học và cũng là người cảm nhận rất sâu xa tình thương của Thiên Chúa. Sau khi xem xét các kết quả y khoa, chị chậm rãi chia sẻ với đôi bạn trẻ, từng lý luận vững chắc về y học của chị đã vực dậy nỗi tuyệt vọng nơi đôi bạn trẻ.
Chị nói về những cái ngưỡng của thai kỳ mà thai nhi phải vượt qua, cái ngưỡng 18 tuần tuổi là một trong ba cái ngưỡng ấy, chị nói về sự kỳ diệu của Thiên Chúa khi chính ngài chọn lọc cho con người để con người được làm người với những tư chất tốt nhất, chị nói về sự chưa hoàn chỉnh của trẻ sơ sinh mà ai trong chúng ta cũng thấy, đứa trẻ cần có thời gian để Thiên Chúa hoàn chỉnh tất cả mọi cơ phận của con nguời, chị nói nếu đứa trẻ ra đời mà chậm chạp hoặc thiếu một cái gì đó, thì người ta có thể nuôi bé bằng các phương tiện y khoa, ngay cả thiếu cha mẹ thì vẫn có thể có cha mẹ nuôi, nhưng ngay bây giờ, không ai có thể thay người mẹ để nuôi cháu cả, cháu hoàn toàn tuỳ thuộc vào người mẹ.
Cháu vẫn còn có cơ hội để xây dựng hộp sọ, bởi tim thai bình thường, ngay đến trẻ sơ sinh mới chào đời thì cũng đã có đủ hộp sọ đâu. Nếu cháu không thể làm người, Chúa sẽ liệu cách để cháu được nhẹ nhàng ra đi, khi đó chúng ta hành xử cũng không muộn.
Hai vợ chồng ra về trong sự bình an, sau khi đã được chỉ dẫn tận tình và tiếp tục theo dõi chặt chẽ các thay đổi của bào thai. Người mẹ lấy khăn tay chậm vội dòng nước mắt hạnh phúc nói với tôi: “Con cứ thấy nó làm sao đó khi con là mẹ mà con không cho con của con được sống nữa, con nghĩ, cho dù con của con sinh ra có khuyết tật, con thương cháu lắm nhưng con vẫn đón nhận cháu, bởi cháu là con của con”. Tôi chợt nhớ đến tựa đề của một cuốn truyện của nhà văn Lê Văn Trương trong nhóm Tự Lực Văn Đoàn: “Tôi là mẹ”, người đàn bà nhân vật chính trong cuốn truyện đã hy sinh cả đời mình cho con, chỉ vì... “Tôi là mẹ”.
Đây là lần thứ mấy rồi, tôi nhận ra có không ít các bác sĩ bây giờ kết thúc cuộc đời người ta đơn giản thản nhiên và đơn giản quá. Nếu trường hợp này “mẹ tròn con vuông”, chúng tôi lại có thêm một chứng tá sống động nữa về những quyết đoán quá vội vã và vô cảm của y học ngày nay, bởi trong quá khứ, chúng tôi đã từng vui mừng đến trào nước mắt với niềm hạnh phúc của nhiều cặp vợ chồng đã may mắn thoát khỏi những kết luận sai lầm chết người của chính những vị được mệnh danh là học rộng tài cao ( Bác Sĩ ) và nhất là buộc phải có tấm lòng từ ái bao la của một người mẹ hiền ( Lương Y như Từ Mẫu ).
Lm. VĨNH SANG, DCCT

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

VÀ NHỮNG ĐIỀU THIẾU SÓT

“…VÀ NHỮNG ĐIỀU THIẾU SÓT”
 
 
Có một vài người phàn nàn với tôi, rằng cha Quang Uy cứ hay nói về chuyện nạo phá thai, chỗ nào ngài cũng nói… Tôi biết có người không thích nghe đề tài này, tôi xem ra tranh luận không đi đến đâu nên im lặng, cứ để họ tự hiểu, cãi làm gì gây... “mất đoàn kết” ! 

Tôi ước ao họ – những người kêu ca lẩm bẩm – có dịp nào đó đi từ Bắc chí Nam thăm các Nghĩa Trang Anh Hài, những nghĩa trang chôn cất các hài nhi bị phá vì cha mẹ các cháu không cho các cháu làm người. Vài năm trở lại đây, nhiều người đau xót trước tệ nạn nạo phá thai, đã lập các Nghĩa Trang Anh Hài, Nghĩa Trang Đồng Nhi rải rác khắp mọi miền đầt nước, gần như tỉnh thành nào cũng có. 

Nếu Trịnh Công Sơn cất tiếng hát “khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm, …đi xem mộ bia đầy như nấm”, thì bây giờ số mộ bia dành cho các cháu chỉ trong một năm thôi cũng bằng số mộ bia dành cho những người nằm xuống trong hai mươi năm “nội chiến từng ngày” mà ông Sơn bảo sẽ đi thăm, “nấm” thai nhi bây giờ nhiều lắm !

Tôi nghĩ nếu họ có một lần nào đó đến thăm “Góc Thương Xót” ở DCCT Sài-gòn, nơi chúng tôi “tập kết” các thai nhi mỗi ngày để lo cho các cháu, để các cháu không bị đổ vào hầm cầu, không bị bỏ xuống cống, không bị thiêu chung với “rác y tế”... Thăm từng bọc thai nhi bầy nhầy hôi thối, và nếu họ can đảm mở từng bọc ra, sẽ thấy những con người đầy đủ hình dạng nằm co quắp lềnh bềnh trong các dịch nhờn, chắc hẳn họ sẽ nghĩ khác, không trách cha Uy, không trách chúng tôi “nói nhiều” nữa. Thôi ! tại họ không biết, trách nhau làm gì !?!

Hôm qua, thứ sáu 10.4.2009, tôi bị cám dỗ ( Thứ Sáu Tuần Thánh thì đáng lẽ phải tĩnh tâm, ăn chay, và kiêng… đọc báo chứ nhỉ ? ) lướt mắt trên tờ báo Phụ Nữ, ngay giữa trang nhất, dĩ nhiên sẽ là tin quan trọng nhất: “Báo động đỏ… !” Bài của tác giả Thiên Nga và Nguyễn Cầm [1].

Tôi mạn phép chép lại một đoạn:

BÁO ĐỘNG ĐỎ "BỆNH"... NẠO PHÁ THAI
 
Các bác sĩ sản khoa gọi hiện tượng này là "bệnh", vì số người nạo hút thai hiện nay ở một số bệnh viện đã nhiều hơn số bệnh nhân đến khám vì các bệnh lý sản phụ khoa khác.
Tại các bệnh viện lớn như: Từ Dũ, Hùng Vương, Đại Học Y Dược, mỗi tháng, có từ 550 đến 600 ca nạo hút thai. Còn tại các bệnh viện ven Sài-gòn như: Thủ Đức, Tân Phú... trung bình, mỗi quý có từ 100 đến 200 ca nạo hút thai.

Có thai thì đi... giải quyết !

Ngày 8 tháng 4, chúng tôi đến bệnh viện quận Thủ Đức, Sài-gòn. Rất nhiều nữ công nhân rỉ tai nhau rằng, sau khi vỡ kế hoạch, thì hãy tranh thủ đến bệnh viện này vào giữa ca, “xử lý” xong, lại trở về đi làm tiếp. Ngồi cạnh tôi là M. ( 21 tuổi, công nhân ) hỏi: “Dính bầu hả ? Chuyện nhỏ ! 15 phút là xong, lo gì”. Rồi cô cho biết mình đã ba lần phá thai, vì đây là lần thứ tư. Vì thế, bác sĩ nào “mát tay” cô đều "thuộc". Nữ hộ sinh Lê Thị Ánh Hồng cho biết, đối tượng nạo hút thai ở đây có 75% là công nhân, 5% là học sinh, sinh viên. Những thai trên 13 tuần thường rơi vào trẻ vị thành niên.
Theo chị Hồng, những trường hợp như M. không hề cá biệt, thậm chí có người đi phá thai đến 9, 10 lần. Bác sĩ thấy mặt là phát ngán, nhưng vẫn phải thực hiện thủ thuật, vì nếu không, họ sẽ tìm đến những cơ sở bên ngoài, không an toàn...”

Con số nạo hút thai tác giả nêu lên tôi nghĩ không chính xác, cứ nhìn hình tác giả chụp thì ta có thể đoán được bao nhiêu ca một ngày, hoặc đơn giản thôi, trong hình có tới ba phòng “Thủ Thuật”, mỗi ca “15 phút là xong”, một ngày bao nhiêu giờ làm việc, đừng kể làm thêm giờ hoặc ngoài giờ ( có những ngày Nhóm BVSS Sài-gòn của DCCT chúng tôi phải chờ khá muộn mới xin được xác thai đem về, vì hôm đó có nhiều ca phá thai ) ta có ngay số ca trung bình một ngày tại một điểm, thử làm tính xem, có chắc là dưới 3.000 ca một tháng không ? 

Tôi không nghĩ tác giả dẫn chứng sai, tôi nghĩ các trung tâm đã cho tác giả con số… sai, không đúng sự thật ! Chẳng lẽ một bệnh viện lớn như Từ Dũ hoặc Hùng Vương mà mỗi ngày lại chỉ có… 20 ca ? ( 600 ca một tháng ) và bệnh viện Thủ Đức mỗi ngày chỉ có 7 ca ? ( 200 ca một tháng ) Hình chụp cho thấy đông người lắm mà !

Tôi đã chép lại một đoạn, trong đó tác giả kể về bệnh viện Thủ Đức. Thật oái oăm và chua xót, cách nay 31 năm, bệnh viện này chính là Tu Viện của DCCT chúng tôi ! Tu Viện xưa, nay trở thành nơi giết người. Dạo ấy, “người ta” đã đuổi anh em DCCT chúng tôi ra, không một mảnh giấy, không một bản án phán quyết từ bất cứ một loại tòa án nào. Và từ đó, nơi phục vụ cho Sự Sống đã trở thành nơi tiêu diệt Sự Sống, nơi học nói lời Tình Yêu trở thành “đoạn cuối Tình Yêu”, nơi gieo rắc Tình thương trở thành nơi xót xa cay đắng đến tận cùng.

Tôi muốn giải lý tại sao xã hội chúng ta ngày nay bị phân hóa và tồi tệ thế, cướp bóc giết người hoành hành, lừa đảo gạt gẫm đầy dẫy, quá nhiều hành vi phi văn hóa, xin đơn cử vài chuyện mới đây thôi: Tuyển thủ quốc gia bán độ, đánh nhau, uống rượu nhậu nhẹt say sưa, còn cổ động viên thì ném đầu chó xuống sân bóng [2], bạn trẻ bẻ vặt hoa Anh Đào trong ngày lễ hội, khách tham quan cướp phá hoa ở phố hoa giữa ban ngày [3], cướp heo đất trong ngày Tết, mọi người phóng uế bừa bãi ngoài đường, tài xế lái xe bất chấp tính mạng người khác [4]...

Khó có thể kể hết được. Tôi muốn nói cái lý do để xã hội tan hoang ra như vậy vì người ta đã đặt sai chuẩn mực đạo đức xã hội và con người, người ta đã thay những nơi, những hoạt động, những chương trình, những kế hoạch của Tình Thương bằng những nơi, những hoạt động, những chương trình những kế hoạch của Sự Chết.

Kêu ca hay trách móc chẳng dẫn đến đâu, chúng ta cùng nhau nhận trách nhiệm và chung tay xây dựng lại, phải mất bao nhiêu năm và bao nhiêu thế hệ để thay đổi một tiêu chuẩn sống ? Nhưng nếu không làm thì ai sẽ làm thay cho chúng ta ? Hội Thánh vẫn luôn có trách nhiệm lên tiếng và rọi sáng con đường của nhân loại ( xem Học Thuyết Xã Hội của Giáo Hội Công Giáo ).
Đêm nay cầm nến Phục Sinh trong tay nhắc nhớ ta điều ấy, nếu không là Ánh Sáng, cây nến cầm trên tay còn sinh ích gì ? Nếu không là muối mặn nữa, thì đổ ra đường cho người ta dẵm đạp lên chứ để mà làm gì ?!? 

Thiếu sót là một tội ! Phiền vì ngày nào cũng “kiểm” tội này nên hóa... nhàm !

Lm. VĨNH SANG, DCCT sáng thứ bảy Tuần Thánh 2009

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2009

CƯU MANG VÀ SINH THÀNH


Tôi xin tự thú là tôi đã có lần suýt nữa giết đi một mạng người mà Thiên Chúa đã ban cho tôi. Mỗi lần tôi mang thai thì thai nhi hành hạ tôi rất khổ sở: ăn uống không được, ngủ trằn trọc, con sinh ra rồi thì lại khóc suốt đêm, bệnh hoạn thất thường. Vì thế, khi đã có được 1 trai và 1 gái, tôi quyết định không sinh nữa.
Thế nhưng, tôi lại có thai cháu thứ ba. Thai nhi này hành hạ tôi còn nhiều hơn các cháu trước. Tôi đành phải quyết định phá thai. Tôi không dám làm công khai vì sợ cha mẹ tôi. Tôi đã âm thầm tìm cách trục thai nhi, nhưng tôi lại không thành công !
Dạo ấy, dù tôi không phải là thành phần ngoan đạo trong Giáo Hội, nhưng tôi cũng hay chạy đến cùng Chúa và Mẹ Maria. Có lẽ vì vậy mà Chúa và Mẹ Maria đã cứu giúp tôi thoát khỏi trọng tội sát nhân khi giết chính đứa con máu mủ của mình.
Cuối cùng, tôi đã sinh ra một đứa con mà tôi hết sức hãnh diện, bởi nó rất ngoan, rất chăm chỉ, lại biết tánh cha mẹ, với đặc biệt nó rất quấn quít yêu thương tôi. Tôi thật lòng hối lỗi và tạ ơn Chúa cùng Mẹ Maria. Thế nhưng, dẫu sao, tôi vẫn hay ray rứt với lương tâm mỗi khi nghĩ đến nó...
Được ơn soi sáng, tôi xin viết ra đây những giòng chữ này để cảm tạ Chúa và Mẹ Maria đã ban ơn lành cho tôi, cho chồng con của tôi. Sau nữa, tôi muốn xin những phụ nữ như tôi, hãy tránh vấp phạm những điều tôi đã vấp phạm, hay xa hơn nữa, tới cảnh giết chết bào thai con mình. Xin các chị hãy luôn nhìn lên Chúa và Mẹ Maria để tâm hồn được tràn ngập trong ánh sáng dẫn lối và ơn lành của các Ngài.
Mùa Giáng Sinh đến, chúng ta mừng Thiên Chúa đã ban cho chúng ta Đức Giêsu, trong sự hiệp thông cộng tác của Mẹ Maria, hầu cứu chuộc chúng ta. Chúng ta hãy nguyện xin Chúa Giêsu Hài Đồng và Mẹ Ma-ri-a nhân lành hãy ban ơn cho chúng ta sống theo cuộc đời các Ngài để chúng ta biết yêu thương, nhất là yêu thương con cái của mình ngay khi chúng mới còn là phôi thai !
Mùa Giáng Sinh, chúng ta thường nhắc đến sự sinh ra trong nghèo khó của Chúa Giêsu. Chúng ta ít nói đến Đức Mẹ với những đau đớn khốn khó của Ngài. Một sản phụ phải sinh đẻ tại một vùng nông thôn hẻo lánh, thiếu tất cả mọi phương tiện và nhu cầu tối thiểu. Một người đàn bà, trước khi sinh thì đau đớn biết chừng nào, và sau khi sinh thì mệt mỏi đến thế nào ?
Thế nhưng, Đức Mẹ đã sinh Chúa Giêsu nơi chuồng súc vật, không một người phụ giúp, ngoại trừ Thánh Giuse, thật khác xa với những cảnh sinh nở chúng ta thường gặp hôm nay. Trên đất Mỹ thì khỏi phải nói, những người mang thai được ưu tiên săn sóc. Nhiều cơ quan xã hội của chính phủ, các tổ chức tôn giáo, hội đoàn sẵn sàng quan tâm đến các bà mẹ ngay từ khi mới mang thai cho đến cả khi sinh đẻ...
Vậy mà chúng ta cũng đã thấy có biết bao phụ nữ hôm nay đã khước từ trách nhiệm làm mẹ của họ, một trách nhiệm trọng đại nhất mà Thiên Chúa toàn năng đã giao phó cho người phụ nữ. Vậy mà, một khi họ đã tạo ra thai nhi trong lòng mình, họ lại không ngần ngại đi phá thai, giết chết chính con mình. Không chỉ những người thiếu lòng tin tôn giáo hay vô thần, ngay cả những người theo Chúa Giêsu cũng không ít kẻ vấp phải trọng tội này !
Đức Maria cưu mang Chúa Giêsu, đã chịu cảnh hiểu lầm ngay đối với người bạn đời là Thánh Giuse khi ông chưa được Thiên Chúa soi sáng để nhận biết Ơn Cứ Độ Chúa đã ban cho nhân loại qua Mẹ. Với niềm tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa, Mẹ đã không ngần ngại chịu đựng mọi nỗi khổ tâm. Con đường của Chúa Giêsu sẽ đi là con đường khổ giá. Con đường Mẹ đi cũng là con đường khổ ải sầu đau.
Do đó, khi nhắc đến thập giá Chúa Giêsu đã vác và chịu đóng đinh thì chúng ta phải hiểu rằng: sự kiện Mẹ mang lấy Chúa Giêsu trong chín tháng mười ngày, cùng những nỗi đau khổ mà Mẹ đã vượt qua cũng là một ơn trọng đại của Thiên Chúa ban cho chúng ta, đặc biệt là phái nữ !
Thiên Chúa đã ban cho chúng ta ánh sáng Đức Kitô và ánh sáng của Mẹ Maria để soi rọi cho chúng ta bước đi vững vàng trên cuộc đời. Những người phụ nữ luôn sống trong Đức Kitô thì không thể nào chối từ tấm gương của Mẹ, mà trái lại, phải suy gẫm về cuộc đời yêu thương của Mẹ để từ đó theo chân Mẹ mà làm tròn bổn phận cao trọng của Thiên Chúa đã trao phó.
Phụ nữ chúng ta phải tin vào lòng nhân lành yêu thương vô bờ của Thiên Chúa và Mẹ Maria, để từ đó, mỗi khi chúng ta được mang thai, thì dẫu có gặp phải nghịch cảnh thế nào đi nữa, chúng ta cũng biết chạy đến cùng Mẹ, xin Mẹ trợ giúp để chúng ta có thể làm tròn thiên chức làm mẹ...
Bài của một phụ nữ Việt Nam xin giấu tên,
hiện sống tại Hoa Kỳ, 1998
 

BẢO VỆ SỰ SỐNG © 2008. Design By: SkinCorner