Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2009

THƯ VIẾT THAY CHO CÁC THAI NHI VÔ TỘI

THƯ VIẾT THAY CHO CÁC THAI NHI VÔ TỘI



Bệnh viện… ngày… tháng năm 2008

Kính gửi:

Đến những người lương thiện, rất thương mến và tôn trọng Sự Sống của các thai nhi nhưng chưa có cơ hội hay dịp để nói thay và bênh vực Sự Sống cho các cháu.
Đến ba mẹ các cháu là những người đã tạo nên tấm hình hài các cháu, đang có ý định loại bỏ hoa quả của tình yêu một thời !
Đến những người đang được hưởng quyền sống mà Thượng Đế ban tặng.
Đến những người đang và sẽ dùng áp lực, quyền hành và lợi ích của mình hay nhân danh tập thể đã trực tiếp hay gián tiếp đưa đẩy cha mẹ các cháu đến chỗ từ bỏ các cháu.
Đến những y bác sĩ là những người trực tiếp trên sự sống – chết của các cháu !

Kính thưa quý vị,

Tôi là người đã nhiều tháng trời bước chân đến các nơi “tử thần” ( khoa sản các bệnh viện ) của các thai nhi. Tôi đã chứng kiến các bà mẹ xếp hàng để chờ đến lượt phá bỏ đứa con trong bụng mình. Tôi cũng đã chứng kiến những nỗi đau xé lòng của những bà mẹ sau khi phá bỏ đứa con bé bỏng của mình.

Hơn nữa, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh vật vã đớn đau của các thai nhi đỏ hỏn vừa ra khỏi lòng mẹ đang thở thoi thóp. Nhưng tiếng nấc oan ức, những cái co giật rợn người như con ếch đang bị lột da… Những khi đó các cháu đang gánh chịu nỗi đau tột cùng của một sinh linh, nhưng không thể gào thét và thốt lên lời van vỉ cho nhẹ đi nỗi đau.

Ngoài ra, tôi cũng tận mắt chứng kiến những thai nhi bị người ta vất vào thùng rác các bệnh viện, đổ vào hầm cầu, hoặc là chở đi một bãi tha ma nào đó. Ở nơi ấy các cháu lại biến thành mồi ngon cho chó hoang, giòi bọ, kiến lửa… Tôi đã tự tay đi lượm lặt được một số các cháu đó và chôn cất vào lòng đất lạnh, nơi thân xác các cháu vĩnh viễn đi vào giấc ngủ triền miên…

Tất cả những điều đó làm cho tôi cảm thấy chất chứa trong lòng một niềm đau như thúc giục tôi viết thay các cháu lá thư này gởi tới quý vị, để kêu cứu thay cho các cháu là những sinh linh bé nhỏ không thể tự vệ cho chính mình. Đề rồi, chúng ta cùng nhau yêu thương, tôn trọng và bảo vệ Sự Sống bé bỏng của những thai nhi khác khi chưa quá trễ, và lo lắng cho các cháu xấu số có được chỗ yên nghỉ xứng đáng phẩm giá một con người.

Quý vị thân mến,

Thượng Đế đã dệt nên tấm hình hài các cháu trong lòng mẫu thân các cháu. Người những muốn cho các cháu được hiện hữu trên thế giới này, được sinh ra lớn lên và hưởng những quyền căn bản của một con người và sau cùng đi vào trong vĩnh cửu “được hiện hữu để đi vào vĩnh cửu”. Nhưng cha mẹ các cháu lại cướp mấp cái quyền được sống của các cháu. Đúng vậy, các thai nhi bé bỏng đâu có tội tình gì mà bị chết tức tưởi, thê thảm như thế ? Có lẽ trong một nơi nào đó, những trẻ thơ này vẫn ngày đêm ôm một nỗi đau và thầm van lơn cha mẹ các cháu, rằng:

Hãy sinh con ra, nghe theo tiếng gọi,
Của chính con, của nhân loại lương tri
Cho con thành NGƯỜI – con mong mỏi quá đi”.

Rồi trong tột cùng của nỗi đau xé lòng, các cháu cũng đang thầm trách cha mẹ các cháu đã thiếu trách nhiệm với các cháu:

Con kết tinh của tình yêu tha thiết,
Của mẹ, cha – của linh khí anh hoa
Của yêu thương – của tình ái chan hoà
Của son sắt, của tơ duyên vĩnh cửu
Sao giờ đây mẹ cha lại dè bỉu
Chính đứa con giọt máu của mẹ cha ?
Chính đứa con đã kết nụ đơm hoa
Từ ân ái, từ tình yêu trân quý ?” ( Sưu tầm )

Ôi ! Thương quá là thương ! Những hài nhi bé bỏng và vô tội… Xin các con đừng trách móc cha mẹ chúng con nữa, cho lòng họ thêm nặng gánh đau và trái tim bao người thêm tan nát. Ở nơi suối vàng các con nhớ tìm cách giúp đỡ những thai nhi khác có nguy cơ chung số phận với các con.

Thưa quý vị, trước những hình hài bầm giập và tan nát của các thai nhi, đã từng có nhiều người nhỏ lệ khóc than cho các cháu:

Con đã sinh ra từ đâu
Phút giây nào trăng hoa
Để con bị sinh ra ?
Liệu con có kịp thở
Như giun dế vào đời.

Hỡi con ơi…
tấm thân nằm cong queo lạc lõng,
Đây – ( Tôi xấu hổ lắm )
Vì chỉ có tấm lòng !
Xót xa trào lệ nóng
Có ấm hồn con… một chút nào không ?” ( Sưu tầm ).

Còn chúng ta thì sao, chúng ta phải làm một chút gì để giúp các cháu phải không quý vị ? Chúng ta hãy gõ một tiếng chuông cảnh tỉnh bao người, nhất là những bà mẹ trẻ hãy biết quý trọng Sự Sống của đứa con bé bỏng mà họ đang cưu mang hay sẽ cưu mang, hãy dẹp bỏ 1001 lý do biện minh để nói không với hành động phá thai…

Phần mỗi người chúng ta, vì Sự Sống của các thai nhi, vì tương lai của nhân loại và nhất là vì tiếng nói của lương tri, chúng ta hãy lên tiếng bênh vực Sự Sống cho các thai nhi, khi thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện…

Đối với các cháu đang ngày đêm mong mỏi một nấm mồ để có chỗ trú ngụ bình an: “Sao không cho chúng con một nấm mồ – nhỏ thôi – để chúng con được ấm cúng phần nào ! Sao không viếng thăm ? Không cắm cho chúng con một nén nhang ? Sao không cho chúng con một bia mộ ?” Chúng ta hãy đáp lại sự mong mỏi nhỏ bé của các cháu bằng một chút hy sinh của chúng ta.

Nguyện xin Thượng Đế chúc lành cho quý vị và mở rộng trái tim quý vị để chúng ta cùng nhau cưu mang những trẻ thơ vô tội và những thai nhi bị loại bỏ bằng tình thương yêu sâu thẳm của mình.

Kính mến,

QUANG HUYỀN
Copy lại từ Blog của NGU CÔNG 11.2008


TÌNH MẸ TRONG TRẬN ĐỘNG ĐẤT Ở TRUNG QUỐC

TÌNH MẸ TRONG TRẬN ĐỘNG ĐẤT Ở TRUNG QUỐC

Khi toán cấp cứu tìm thấy bà thì bà đã chết vì bị đè nặng dưới căn nhà xập. Qua đống gạch vụn, người ta có thể thấy dáng quỳ của bà: cả hai đầu gối chống lấy thân hình, hai cánh tay ôm lấy vai, như đang cầu nguyện với Thượng Đế. Cấp cứu viên thò tay qua khe hở để chắc chắn là bà đã chết. Ông ta la to và dùng cuốc đập mạnh vào đống gạch vụn, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Toán Cấp Cứu di chuyển sang căn nhà kế cận. Trưởng toán có lẽ cảm thấy dáng quỳ cuả người đàn bà hơi lạ lùng nên đã quay trở lại. Ông kiểm soát một lần nữa và la to: “Quay lại đây, có một đứa bé còn sống dưới xác chết !”
Sau khi cố gắng hết sức, họ cẩn thận rỡ từng viên gạch xung quanh người đàn bà. Nằm bên dưới thân xác của bà là đứa con khoảng ba hay bốn tháng được chùm trong tấm chăn kỹ lưỡng. Nhờ tư thế quỳ của người mẹ đã che chở cho nó, đứa bé không bị thương tích gì cả. Nó vẫn còn ngủ khi người ta đem nó ra. Gương mặt bình thản lúc đang ngủ của nó làm nao lòng mọi người chưng kiến.
Một bác sĩ tiến đến để khám nghiệm nó và tìm thấy một điện thoại cầm tay nhét dưới tấm chăn. Ông mở ra và đọc thấy một điện thư đã được bà mẹ viết sẵn: “Con thương mến của mẹ, nếu con có thể sống sót, con hãy nhớ rằng mẹ luôn luôn yêu thương con.” Ngay cả vị bác sĩ, một người thường xuyên nhìn thấy ranh giới mong manh giữa sự sống và sự chết cũng phải chảy nước mắt. Người ta chuyền tay nhau chiếc điện thoại, ai đọc điện thư này cũng đều phải bật khóc.
Bản dịch của BÙI HỮU THƯ, lấy từ VietCatholic 28.5.2008

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009

ẢNH FIAT 068: PHÉP LẠ CỦA TÌNH YÊU

PHÉP LẠ CỦA TÌNH YÊU



image
Tác giả chụp bức ảnh này vào trưa Chúa Nhật 18.5.2008, trong dịp cùng với các bạn Nhóm FIAT về đến tận xã Bàu Đồn, huyện Gò Dầu, tỉnh Tây Ninh, cách Sài-gòn gần 80Km, thăm các bé mồ côi và khuyết tật ở Mái Ấm Hồng Ân của cô Vương Ngọc Sương.
Em bé trong ảnh là cháu Nguyễn Minh Nhẫn, bị dị tật tim bẩm sinh trầm trọng. Bé có một hoàn cảnh gia đình hết sức đặc biệt và thương tâm, buộc phải giữ kín. Tính đến tháng 5 năm 2008, mới được khoảng 9 tháng tuổi, vậy mà bé đã phiêu dạt từ Buôn Ma Thuột về Nha Trang, rồi phải đưa về cấp cứu tại Sài-gòn, nay lại thành cư dân bé bỏng của Tây Ninh.
Còn nhớ một đêm mưa bão cuối tháng 10 năm 2007, khi Bệnh viện Nhi Đồng 1, Sài-gòn, đã lắc đầu bó tay, bé Minh Nhẫn được các bác Nhóm BVSS đón bằng Taxi về đến Nhà Tình Thương Sarnelli của DCCT tại Bình Triệu. Đặt bé nằm xuống, sắc diện bé tím tái, mạch tim rất yếu, hơi thở chỉ còn thoi thóp, lịm dần, lịm dần...
Một bà mẹ trẻ ở Nhà Sarnelli, như được bản năng mách bảo, đã cởi khuy áo, áp sát bé vào giữa hai bầu vú của mình, trong khi những người còn lại thì cầu nguyện trong niềm hy vọng mong manh. Thế mà rồi sau hai giờ ròng rã, Minh Nhẫn đã hồi sinh...
Ai cũng bảo phép lạ, phép lạ của Tình Yêu.


MỘT SỐ VIỆC NHỎ BÉ CÓ THỂ NGĂN NGƯA TỘI ÁC PHÁ THAI


MỘT SỐ VIỆC NHỎ BÉ
CÓ THỂ NGĂN NGƯA TỘI ÁC PHÁ THAI



Phá thai, cụm từ đã gây kinh hoàng trong thế giới ngày nay, đỉnh cao của tội ác và là một tượng đài tủi nhục cho nền văn minh nhân loại. Nạn nhân của nó không chỉ là nhóm người có nguy cơ như những hiểm hoạ khác như HIV hoặc như các dịch bệnh nguy hiểm mà tất cả chúng ta, những người thân yêu nhất của chúng ta cũng có thể là nạn nhân của thảm hoạ này.
Vì vậy, để ngăn ngừa tội ác này, bạn hãy chọn cho mình một hoặc vài hành động nhỏ được đề nghị dưới đây. Thực hiện mỗi ngày hay mỗi khi có dịp, tuỳ theo hoàn cảnh, điều kiện phù hợp. Nó không chỉ giúp chính bản thân bạn, cho những người thân yêu nhất chung quanh bạn thoát khỏi bóng tối sự chết mà còn trở thành một chiến sĩ Bảo Vệ Sự Sống nữa.
Những việc nhỏ sau đây rất dễ dàng thực hiện dù bạn là nam hay nữ, dù bạn trẻ hay già, dù bạn có đạo hay không có đạo, dù bạn thảnh thơi hay bận rộn, dù bạn giầu có hay nghèo túng… hãy chọn cho mình một hay nhiều việc nhỏ bạn nhé.

1. Mỗi ngày, vào bất cứ lúc nào, bạn hãy nhớ nguyện 1 Kinh Lạy Cha, 3 Kinh Kính Mừng, 1 Kinh Sáng Danh, với ý chỉ cầu ơn cứu thoát cho các thai nhi đang có nguy cơ bị giết bỏ ở nơi nào đó.

2. Mỗi khi có dịp bế một em bé sơ sinh nào đó, bạn hãy thầm tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban cho em một Sự Sống kỳ diệu. Điều này giúp bạn quý trọng và minh định Sự Sống là Quà Tặng Yêu Thương của Thiên Chúa.

3. Bạn hãy tìm dịp trao đổi với ai đó với niềm xác tín rằng “phá thai là tội ác giết người”. Đừng bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, với bất cứ ai, để nói về Bảo Vệ Sự Sống. Điều này giúp bạn khẳng định chân lý mà mình sẽ luôn giữ gìn trong cuộc sống và thêm hăng say nhiệt tình với tinh thần Bảo Vệ Sự Sống.

4. Nếu có khả năng, bạn hãy sáng tác một bài thơ, một khúc nhạc, hoặc viết một bài về đề tài Bảo Vệ Sự Sống, gửi trên các trang web Bảo Vệ Sự Sống, post trên Blog của bạn chẳng hạn. Điều này giúp bạn củng cố lòng tin trong bạn, và tránh được các cơn cám dỗ đi ngược lại với Sự Sống.

5. Hãy làm một cử chỉ yêu thương mỗi ngày với học trò, với các cháu bé, các em hay con của bạn, của người thân trong gia đình, hoặc của ai đó mà bạn gặp gỡ trong ngày. Điều này giúp bạn tập yêu quý trẻ thơ và nhận thấy được Sự Sống hồn nhiên đáng yêu của các bé.

6. Nếu bạn có điều kiện, hãy đóng góp một chút gì đó cho việc Bảo Vệ Sự Sống con người. Ví dụ như góp phần giúp một em bé đang phải đấu tranh với bệnh tật hiểm nghèo. Điều này giúp bạn cảm nghiệm được niềm hạnh phúc và nhận ra Sự Sống đáng quý biết bao.

7. Hãy giúp đỡ các “Bà Bầu” chung quanh bạn mỗi khi có thể. Điều này giúp bạn nhận ra phẩm giá cao quý của thai nhi khi còn trong bụng mẹ.

8. Hãy tự tay viết bốn chữ “Bảo Vệ Sự Sống” vào một bức tranh em bé mũm mĩm dễ thương hoặc một bức ảnh chụp con của chính bạn và treo lên một nơi dễ thấy. Điều này giúp bạn không quên trách nhiệm của mình là Bảo Vệ Sự Sống cho các trẻ thơ.

9. Có rất nhiều gia đình chung quanh bạn bị hiếm muộn. Bạn hãy tìm hiểu niềm khát khao có con của họ, và bạn tạ ơn Chúa vì đã trao ban cho mình hồng ân cao quý là chính con cái. Điều này giúp bạn nhận ra giá trị cao quý mà Thiên Chúa phó thác trong tay bạn.

10. Hãy tìm một câu chuyện về đề tài Bảo Vệ Sự Sống mà bạn thực sự yêu thích, kể lại cho con cái, cho học trò, bạn bè hoặc những người thân của bạn. Điều này giúp bạn thêm nhiệt thành tâm huyết đối với việc Bảo Vệ Sự Sống và luôn ghi nhớ về giá trị của Sự Sống.

11. Hãy chia sẻ những kinh nghiệm vượt qua những khó khăn trong đời của bạn với tha nhân hoặc lắng nghe kinh nghiệm của một ai đó. Điều này giúp bạn thêm yêu mến cuộc sống và vững niềm tin vượt khó cho bạn.

12. Tập suy tư và chiêm niệm về sự chết mỗi khi có ai đó mình quen biết vừa mới qua đời. Điều này giúp bạn yêu mến Sự Sống Vĩnh Cửu và nhận chân được những giá trị phù phiếm của trần gian.

13. Hãy tập cho mình một thói quen tốt là tìm đọc thường xuyên một trang web Phò Sự Sống nào đó mà bạn thích nhất. Điều này giúp bạn cập nhật thông tin, kiến thức và các diễn biến thường xuyên của vấn nạn phá thai hiện nay.

14. Nếu biết một ai đó đang định phá thai, xin tìm cách tiếp cận và liên lạc ngay với các Linh Mục và nhân viên của Trung Tâm Mục Vụ DCCT, 38 Kỳ Đồng, P. 9, Q. 3, Sài-gòn, Mail: ttmvcssr@hcm.vnn.vn Phone: 08.9.319.835, Website: www.trungtammucvudcct.com
 
Tôi tin rằng còn rất nhiều các hành động khác có thể tiêu diệt được tội ác phá thai hiện nay, xin mời mọi người cùng đóng góp và phổ biến để chúng ta cùng lên tiếng bằng những hành động nhỏ bé.
Góp gió nhỏ thành cơn bão lớn cuốn phăng tất cả những thứ rác rưởi của cuộc sống hôm nay, ngõ hầu con cháu chúng ta mai sau được sống trong một môi trường lành mạnh và trong sáng.
Đaminh PHAN VĂN DŨNG, Biên Hòa 8.2008


TÂM THƯ MỘT NGƯỜI MẸ ĐAU KHỔ

Các bạn Fiat thân mến, từ hôm Chúa Nhật 20.5.2007 rời Hà Nội về vùng nông thôn huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình để giúp các thầy Đại Chủng Viện Hà Nội tĩnh tâm, Uy đành bó tay vì không có dịch vụ Internet.
Đến chiều nay thứ sáu, lên xe lửa từ ga Ninh Bình và xuống ga thành phố Vinh, Uy mới có thể vào Internet ngay tại cộng đoàn DCCT Vinh để post bài này lên Blog Fiat...
Bài viết dưới đây không thấy ghi tên tác giả đã đăng trên báo Ephata cách đây hơn một năm. Vẫn còn đang trong tháng nhớ đến các Bà Mẹ, lại là Tháng Hoa mừng Mẹ Maria, Fiat đăng lại bài này để chúng ta không quên vẫn đang có những nỗi đau kinh khủng của bi kịch phá thai...
Lm. Lê Quang Uy, bãi biển Cửa Lò, Vinh, 23g53 đêm 25.5.2007



TÂM THƯ MỘT NGƯỜI MẸ ĐAU KHỔ
Hôm qua, mười năm trước đây, mẹ mang con trong lòng. Hôm sau, mẹ ngừng tim con đập. Mẹ, người mẹ của con, là người cho con sự sống, và cũng là người cho con sự chết.
Đã mười năm trôi qua và mẹ vẫn rùng mình khi nghĩ tới hoặc nghe đến hai chữ phá thai.
Có một khoảng trống lòng mẹ không bao giờ lấp đầy được, một nỗi hiu quạnh không bao giờ ấm lại, nỗi buồn đau không bao giờ dứt. Đối với mẹ con luôn luôn là bài ca không đoạn kết, một nụ hoa không bao giờ nở, một bình minh u ám bởi cơn mưa.
Ngay cả trong những giây phút mong manh cuối cùng của đời con, mẹ vẫn tự hỏi: Con trai hay con gái ? Câu hỏi ấy vẫn liên tục vang lên trong đầu mẹ ngay khi tiếng máy hút con ra khỏi lòng mẹ và đời sống của mẹ.
Dường như cái khao khát muốn biết con là trai hay là gái đang bừng cháy trong lòng mẹ, nhưng không hiểu vì sao mẹ không thể hỏi người chuyên viên phá thai, họ đang nhìn mẹ mỉm cười. Thay vào đó, mẹ chỉ gật đầu khuất phục và buồn thảm khi người này đập nhẹ vào tay mẹ và nói: “Cô không vui khi mọi chuyện đã xong sao ?”
Mẹ nằm trong vũng máu, nước mắt và mồ hôi, mẹ có thể nghe những người y tá trò chuyện bàn tán về chiếc xe mới mua, về y phục thời trang.
Đối với họ, chấm dứt đời con là một công việc “kiếm sống bằng cách tiêu diệt sự sống”. Với những người có mặt trong căn phòng ngập nắng 10 năm trước đây, thì đó cũng chỉ là một ngày như mọi ngày. Với mẹ, đó là ngày đen tối nhất trong đời.
Phá thai là cảm nghiệm khủng khiếp và đau lòng nhất mà mẹ đã phải trải qua khi lên 18 tuổi, và chắc chắn đó là cảm nghiệm đau đớn nhất con phải chịu khi con mới ba tháng. Phải mất bao nhiêu năm mẹ mới nguôi ngoai.
Giờ đây, khi mẹ đong đầy nước mắt, mẹ mới nhận ra rằng đó là những gì mẹ không bao giờ quên được. Cái ngày định mệnh của tháng tư đó diễn lại trong đầu mẹ như một cuốn phim kinh dị buộc mẹ phải xem, và rồi không bao giờ quên được...
Ngay cả khi mẹ hoang mang nhất, mẹ biết có nhiều sự chọn lựa khác, nhưng mẹ chỉ quá lo sợ khi nghĩ đến những chọn lựa đó. Mẹ vẫn là một đứa con nít, mẹ chưa sẵn sàng để làm mẹ. Mẹ không ý thức rằng mẹ là một người mẹ. Con trở thành con của mẹ từ khi thụ thai; tình yêu của mẹ dành cho con ngay khi sự sống của con bắt đầu, và dù rằng đời con đã dứt, tình yêu đó không bao giờ cùng.
Tiếng gào trong câm nín của con đã đánh thức mẹ biết bao lần trong nhiều năm, và mẹ nằm đó trong bóng đêm để than khóc sự mất mát của một đứa trẻ mà mẹ đã giết. Đã nhiều lần mẹ nghĩ đến việc chấm dứt đời mẹ cũng như mẹ đã kết thúc đời con.
Đã 10 năm qua và mẹ vẫn không thể tha thứ cho chính mẹ. Con có tha thứ cho mẹ không ? Chúa có tha thứ cho việc mẹ tiêu diệt một sự sống mà Ngài đã dựng nên không ?
Mẹ đã trải qua bao cơn ác mộng trong nhiều năm. Hình ảnh thai nhi nằm trong bao đựng rác đã ám ảnh mẹ đến tận tiềm thức. Mẹ thức giấc mà toát mồ hôi lạnh. Cái cảm giác đau đớn cùng cực của ngày đó lại sống dậy. Mẹ nhớ lại cái đau đớn ghê gớm của việc phá thai. Nhưng 10 phút đau đớn đó không thấm gì so với 10 năm đau khổ mà mẹ phải chịu từ ngày ấy.
Đã bao năm lòng mẹ ao ước viết cho con những dòng chữ này, nhưng mỗi lần mẹ định gửi tâm tình qua dòng chữ, thì mẹ chỉ thấy trang giấy ngập tràn nước mắt hơn là mực đen. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, đêm nay thật khác lạ !
Có thể lá thư này giúp được những người khác tránh khỏi những đau khổ mà mẹ đã trải qua, giúp những thiếu nữ bị “rắc rối”, như mẹ 10 năm trước đây, để nhận thấy rằng có những thay thế khác cho việc phá thai... Nếu lá thư này ngăn cản được dù chỉ một vụ phá thai, nó cũng đã đạt được mục đích.
Nhưng Con Yêu, mẹ muốn gởi lá thư này cho con để con biết rằng mẹ yêu con, bất cứ con ở đâu. Và xin con tha thứ cho mẹ.
Mẹ của con

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2009

CAN ĐẢM NÓI “KHÔNG” VỚI TỆ NẠN NẠO PHÁ THAI !

CAN ĐẢM NÓI “KHÔNG” VỚI TỆ NẠN NẠO PHÁ THAI !
 


Đầu tháng 7, chúng tôi có dịp ra Bình Định giúp một khóa bồi dưỡng Giáo Lý Viên, xong việc, chúng tôi chỉ còn mỗi một ngày để ra thăm thành phố Quy Nhơn, và đã được bác Hai Nguyễn Đình Luyện hướng dẫn chúng tôi một chuyến “du lịch” độc nhất vô nhị. Cũng cần phải giới thiệu thêm một chút là:

Bác Luyện năm nay đã 72 tuổi, hai bác trong gia đình vừa kỷ niệm Kim Khánh Hôn Phối ngày 24.7 vừa qua. Hình như được ơn Chúa đặc biệt thế nào mà trong gia đình ai cũng đều là “chiến sĩ Bảo Vệ Sự Sống”: người em trai bác là cha Nguyễn Vân Đông nổi tiếng với Nghĩa Trang Đồng Nhi trên Pleiku; em gái bác có bà Nguyễn Thị Kim Liên lo nuôi dưỡng các chị em lỡ lầm và cũng lo chôn cất các thai nhi bị giết ở Nha Trang; lại có thêm một người em gái đi tu là soeur Nguyễn Thị Kim Sơn, Dòng Nữ Vương Hòa Bình, âm thầm hỗ trợ việc Bảo Vệ Sự Sống tại Buôn Ma Thuột. Gia đình có “truyền thống” như thế nên tour “du lịch” bác Hai Luyện tổ chức chớp nhoáng cho chúng tôi đương nhiên có tính... Bảo Vệ Sự Sống !

Chúng tôi, năm sáu người đi bằng xe Honda dọc theo con đường đèo ngoằn ngoèo lên Ghềnh Ráng, thỉnh thoảng bác Hai lại chỉ tay về một nấm mộ đắp bằng xi-măng 60x80cm bên vệ đường, ra hiệu dừng xe, anh em lại thinh lặng cầu nguyện. Tổng cộng có khoảng 7, 8 ngôi mộ như thế trải ra hai bên đường đèo, một bên sát vực, một bên nép vào vách đá, cây xanh xào xạc trong cái gió, cái nắng gay gắt của đất biển Quy Nhơn. Mà sao các thai nhi lại nằm ở đây ?

Sự tình là từ những năm 1995, 1996, nhiều đôi trai gái chở nhau lên đây khi xẩm tối, cũng chẳng phải e dè gì vì dạo ấy nơi đây chưa phát triển du lịch, vắng vẻ ít người qua lại... Thế rồi khi có thai, họ đi bệnh viện hoặc các phòng khám tư để phá thai, xác em bé được họ đem trở lại nơi chốn kỷ niệm cũ, nơi đã hình thành sự sống của cháu, họ vùi xuống đất, đắp điếm sơ sài, cắm mấy thẻ nhang, thế là thành một nấm mộ. Một đôi đầu tiên làm như thế, các đôi sau biết chuyện thì bắt chước, lâu dần con đường đèo trở thành một thứ... nghĩa trang thai nhi không đâu có trên thế giới.

Thế rồi, sau khi cha Nguyễn Vân Đông đã hình thành được Nghĩa Trang Đồng Nhi trên Pleiku, người đồ đệ thân tín chuyên lái xe chở ngài, biết chuyện, đã giúp cha tìm ra dấu vết những ngôi mộ nhỏ bé này để cha xây đắp bằng xi-măng cho tử tế. Dạo ấy mỗi ngôi mộ chỉ hết khoảng 10.000 đồng, ân nhân hỗ trợ không thiếu, nhưng... Tiếc quá, tội cho các cháu quá, mới làm được có 7, 8 nấm mộ như thế thì chính quyền phát hiện và đương nhiên công việc của ông “Tô-bi-a” thời nay phải tạm ngưng. Có lẽ còn rất nhiều những em bé được vùi nông bên đường như thế mà những người thiện nguyện đành bó tay.

Ngẫm nghĩ, Việt Nam chúng ta có lẽ không thua gì những nước là nạn nhân thế chiến thứ hai khi trải dài và rộng trên mọi miền quê hương, đâu cũng có những nghĩa trang liệt sĩ, trắng xóa những nấm mồ xếp hàng đều đặn tăm tắp. Đấy là chỉ mới tính có một bên chiến tuyến. Nếu một ngày nào đó tràn đầy bao dung, người ta quên đi quá khứ hận thù “nồi da sáo thịt” để xây thêm những nghĩa trang cho tất cả những ai đã chết của cả đôi bên, thì không khéo nước ta sẽ nổi tiếng cả thế giới về di sản khổng lồ mà xót xa cay đắng này !

Ấy thế mà, chiến tranh đã lùi xa, hòa bình đã về mấy chục năm rồi, sao lại vẫn có thêm mỗi năm hàng triệu, hàng triệu nạn nhân trẻ thơ phải chết oan ức ? Hậu quả do từng con người, do từng gia đình đã buông thả về mặt luân lý, lỏng lẻo các mối tương quan nhân bản, nhưng cũng phải thấy trách nhiệm chung của toàn xã hội, của những người hoạch định chính sách ở tầm vĩ mô, đã chọn con đường phát triển kinh tế duy vật, bất chấp cái giá phải trả không chỉ là tận diệt môi trường và tài nguyên thiên nhiên, mà lại còn đành lòng phá hủy cả lương tâm con người.

Mặt khác, chính Giáo Hội chúng ta cũng phải xét mình sám hối nhận phần lỗi rất lớn về phía mình, khi quá bận tâm lo toan đến việc phục dựng hàng ngàn ngôi Đền Thờ bằng gạch đá mà lại lơi lỏng để cho ý thức hệ vô thần vô luân phá hủy hàng triệu ngôi Đền Thờ Sự Sống là hình ảnh của Thiên Chúa.

Nhiều lần, khi ngồi trò chuyện với nhau, anh chị em Nhóm BVSS chúng tôi lấy làm ngạc nhiên khi nhận ra trong số những người đi phá thai chúng tôi tiếp cận được ở các bệnh viện Phụ Sản, lạ thay, gần như không thấy một người nào thuộc Giáo Hội Tin Lành, ngược lại, có quá nhiều người Công Giáo !

Bên Tin Lành có gì và đã làm những gì mà nắm giữ được lương tâm tín hữu của mình giỏi thế ? Trong khi bên Công Giáo, trên đường đi phá thai còn ra cầu nguyện với Đức Mẹ khóc ở Nhà Thờ Chính Tòa Sài-gòn ! Mẹ dắt con đi phá thai mà tay còn cầm theo xâu chuỗi Mai Khôi, xong rồi ghé về Nhà Thờ xin gặp cha để xưng tội một cách thản nhiên, y như chỉ phạm tội ngủ gật chia trí khi đọc kinh xem Lễ !

Có ông bố ép con gái phải đi nạo thai ngay với lập luận rằng: “Mày chửa hoang như thế thì làm sao mà tao còn dám đi Nhà Thờ nhìn mặt cha xứ ?” Chúng tôi vặn lại: “Thế ông chỉ sợ nhìn mặt cha xứ mà lại không sợ sẽ phải đối diện với lương tâm, với chính Thiên Chúa sao ?” Ông ta vênh mặt lên: “Chúa đâu chẳng thấy, còn cha xứ thì lù lù ra đấy, biết tránh đi đâu, có mà bị mắng cho vỡ mặt ?”

Đức Cha Châu Ngọc Tri, Giám Mục Giáo Phận Đà Nẵng, trong một lần gặp gỡ các anh chị em BVSS các tỉnh phía Nam ngay tại Nhà Dòng chúng tôi, ngài bảo: “Có lẽ Chúa muốn tôi phải dấn thân vào mục vụ gia đình trong cương vị Giám Mục, nên Người đã cho tôi gặp được nhiều dấu chỉ thật bất ngờ, trong đó có câu chuyện này...” Rồi ngài kể lại:

Trước đây không lâu, khi còn là cha sở Họ Đạo Trà Kiệu, ngài có dạy Giáo Lý Dự Tòng và Hôn Nhân cho một cặp bạn trẻ, cô gái là người bên lương sẽ xin Thanh Tẩy sát ngày cưới. Thế rồi họ trót có bầu với nhau, gia đình anh bạn trai Công Giáo đã ép người yêu phải phá thai thì mới tiến hành chuyện cưới hỏi. Cô gái gạt lệ vâng lời, không ngờ bên nhà trai lại đột ngột ngãng ra với lý do, gia đình người ta danh giá, không thể chấp nhận một con dâu đã mất trinh tiết trước khi về nhà chồng !

Cô gái tuyệt vọng đã tưởng phải tìm đến cái chết, thì đúng lúc ấy Đức Cha về lại Trà Kiệu dâng Lễ Tạ Ơn. Cô tìm gặp và khóc lóc... bắt đền Đức Cha, tại vì dại dột tin theo người Công Giáo mà mất cả con lẫn chồng ! Đức Cha thú nhận: “Con ơi, cha không biết phải đền bù cho con thế nào cho vơi bớt những nỗi khổ đau tủi nhục con đã phải nếm trải vì người Công Giáo phía bên cha, thôi thì cha chỉ còn một cách đền bù, đó là cha xin được làm cha của con, và được nhận con làm con của cha vậy !”

Mấy ngày này, bên Bồ Đào Nha, một đất nước có thể coi là Toàn Tòng, đang xôn xao chuyện Quốc Hội biểu quyết cho nạo phá thai đến 10 tuần tuổi, hàng loạt bác sĩ lên tiếng phản đối gay gắt với lập luận “bác sĩ là để cứu người chứ không phải để giết người” ! Và người ta thấy rất rõ phía sau các bác sĩ và các hội đoàn BVSS có sự hậu thuẫn tinh thần rất lớn của Hội Đồng Giám Mục Bồ Đào Nha.

Còn ở Việt Nam chúng ta, chương trình Kế Hoạch Hóa Gia Đình đang tỏ ra kiên quyết và nghiêm khắc trước mức độ tăng vọt các bà mẹ mang thai trong năm Con Heo Vàng này. Các văn bản công khai cho thấy có một nỗ lực toàn diện để giảm sinh tối đa, hay nói trắng ra là phải làm sao cho có được thật nhiều ca phá thai ! Thai đang khỏe bình thường sẽ được chẩn đoán là thai yếu, bị dị tật, chậm phát triển, bị dư nhiễm sắc thể, và đương nhiên kết luận là cần phải phá thai ngay ! Thai đang sống bình an bỗng được phán quyết là đã chết lưu, lấy ra càng nhanh càng tốt, kẻo nguy cho người mẹ. Các chị em có từ 2 con trở lên, đã từng sanh mổ, lại đẻ dày, nay khi đi khám thai thế nào cũng bị dọa sẽ chết cả mẹ lẫn con, thôi phá đi cho an toàn ! Thật kinh khủng và tàn nhẫn, dối trá và độc ác !

Mới hôm thứ hai 23.7, theo tin báo Tuổi Trẻ, người ta sẽ tung ra thị trường một loại thuốc phá thai dành cho thai dưới 8 tuần tuổi, đạt hiệu quả thành công đến 94,3%. Người ta hãnh diện bảo rằng đã thử nghiệm trên 600 chị phụ nữ có độ tuổi bình quân là 27. Như thế nhẩm tính sẽ thấy đã có ít là hơn 500 cháu bé đã bị hy sinh để tương lai sẽ có hàng vạn cháu bé khác sẽ bị loại trừ một cách... an toàn !

Ắt là cũng phải đến lúc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam sẽ lên tiếng mạnh mẽ để cảnh báo toàn xã hội trước nguy cơ chết chóc ngay giữa thời phát triển hòa bình như hiện nay. Còn bây giờ, thôi thì những ai đang trăn trở thao thức, những ai đang âm thầm hành động để BVSS ở khắp nơi, hãy tìm được an ủi nâng đỡ phần nào nơi những dòng cuối cùng của Thư Mục Vụ 2006 của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam:

“Trong tư cách Ki-tô hữu sống đạo, anh chị em hãy cương quyết không để cho “văn hoá sự chết” lôi cuốn mình, không chấp nhận mọi hình thức xúc phạm đến Sự Sống và Phẩm Giá con người, nhất là can đảm nói “không” với tệ nạn phá thai và ly dị vốn là những tệ nạn luôn luôn để lại hậu quả bi thảm cho gia đình cũng như cho xã hội và Giáo Hội...”

Lm. QUANG UY, DCCT, Sài-gòn thứ tư 25.7.2007

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2009

NÓI KHÔNG VỚI NẠO PHÁ THAI !

NÓI KHÔNG VỚI NẠO PHÁ THAI ! 

BẢN TIN ASIANEWS 18.1.2008:
Nói không với án tử hình và trên hết là nói không với nạo phá thai, “tác nhân phá hoại hoà bình lớn nhất” là câu trả lời của Mẹ Tổng Bề Trên Dòng Các Thừa Sai Bác Ái, Nữ Tu Nirmala Joshi.
Mẹ là người kế tục Mẹ Chân Phúc Tê-rê-xa thành Calcutta trong việc ủng hộ triệt để ý tưởng một lệnh hoãn trên toàn cầu về nạo phá thai, như là hậu quả lô-gic của lệnh hoãn thực hiện án tử hình vừa mới đạt được tại Ấn Độ và nhiều nước trên thế giới.
Mẹ Nirmala Joshi khẳng định: “Văn Hoá Sự Sống yêu mến Sự Sống và Bảo Vệ Sự Sống, với việc cổ vũ tình yêu, vẻ đẹp, niềm vui và hoà bình. Văn Hoá Sự Chết hủy diệt Sự Sống và gieo rắc hận thù, bất hoà và bất hạnh… Sự chọn lựa là của chúng ta”.
Cố gắng ngăn cản hiện tượng nạo phá thai đang lan rộng ở Ấn Độ, các Nữ Tu của Mẹ Tê-rê-xa thành Calcutta đã mở ra những trung tâm tiếp đón các bà mẹ đơn độc hoặc những bà mẹ đang gặp khó khăn.
Bảo Vệ Sự Sống ngay từ giây phút thụ thai, là một trong các cuộc đấu tranh của Mẹ Chân Phúc. Trong Hội Nghị Liên Hợp Quốc về Dân Số và Phát Triển tổ chức tại Cairo năm 1994, Mẹ Tê-rê-xa đã tố giác việc sử dụng án tử hình và nạo phá thai trên toàn thế giới.
Mẹ Chân Phúc đã nhấn mạnh: “Người duy nhất có quyền cất đi Sự Sống là Đấng đã tạo dựng nên nó. Không một ai khác có quyền đó. Không một bà mẹ nào, không một ông bố nào, không một thầy thuốc nào, không một cơ quan, hội nghị, chính phủ nào có quyền đó hết !”
Hôm nay, Mẹ Nirmala Joshi nhắc lại rằng, đối với Mẹ Tê-rê-xa, nạo phá thai là “sự dữ xấu xa nhất và nhân tố hủy diệt hoà bình lớn nhất, bởi vì đó là một cuộc chiến chống lại trẻ thơ, việc tàn sát trực tiếp trẻ thơ vô tội, tội sát nhân do chính người mẹ. Và nếu chúng ta chấp nhận rằng một bà mẹ có thể giết ngay cả đứa con thơ của riêng mình, thì làm sao chúng ta nói được với người khác đừng giết hại nhau ?”

THIÊN THẦN NHỎ TRƯỚC THỀM NHÀ THỜ...

THIÊN THẦN NHỎ TRƯỚC THỀM NHÀ THỜ...

Thứ tư ngày 14 tháng 11 năm 2007

10g30 Theo lời kể của mấy chú xe ôm trước cổng Nhà Thờ DCCT Kỳ Đồng Sài-gòn, một cô gái khoảng 20 tuổi, đeo một ba-lô màu xanh dương căng phồng, bế một em bé sơ sinh, quấn trong khăn bông, ngồi xe ôm, đậu lại trước hang đá Đức Mẹ. Bác tài thấy tội tội nên không lấy tiền xe...
10g45 Chị Xuân đang đứng cầu nguyện trước hang đá Đức Mẹ, chợt thằng bé trai 4 tuổi của chị chơi loanh quanh gần đó chạy về kéo tay mẹ, nó phát hiện có một em bé bỏ nằm trong góc cửa chính cuối Nhà Thờ. Chị Xuân chạy đến ôm ngay lấy em bé sơ sinh, đó là một bé gái khoảng 6 ngày tuổi, rốn đã rụng, nặng khoảng 3kg.
10g50 Ông bảo vệ bên Giáo Xứ nghĩ ngay đây là một ca BVSS, nên quyết định đưa hai mẹ con chị Xuân bồng theo em bé lên Trung Tâm Mục Vụ, Nhà Hiệp Nhất DCCT. Cha Phước đang dạy Giáo Lý Dự Tòng, cho học viên nghỉ, chạy đi gọi cha Uy gấp. Nhiều người hiếu kỳ cũng theo lên xem sự lạ.
11g00 Cha Uy lấy máy ảnh ghi nhanh mấy tấm. Bé mở to mắt hiền hòa nhìn mọi người vây quanh. Ba-lô mẹ bé để lại, mở ra thấy toàn quần áo trẻ sơ sinh mới toanh, gói tã, khăn ướt, khăn bông, một hộp sữa Die1ac, một bình sữa nhỏ. Không thấy lá thư hay di bút nào. Chị Xuân xin nước sôi pha sữa, cháu bú bình ngon lành, mắt vẫn mở to...
11g10 Cha Uy và cha Phước chạy sang Công An phường 9 quận 3, phải báo ngay chứ không có thể bị vu khống này nọ thì chết. Anh Lượng CA khu vực Nhà Thờ hứa là sẽ báo bên Ủy Ban sang làm biên bản ngay.
11g30 Chị Xuân bồng cháu bé xuống phòng khách Hoa Viên Hiệp Nhất DCCT. Chờ mãi mà bên Ủy Ban chả thấy đâu. Các chị em nhân viên Hoa Viên, các cô bếp bên Nhà Dòng, các chị Nhóm BVSS đổ sang vây quanh, ai cũng đòi bế em bé một tý. Bé ngoan quá, chả khóc tý nào, cứ mở to mắt tròn xoe nhìn từng người.
11g45 Đúng lúc cô bé Lý Nhóm BVSS xin bế bé thì thấy bé gồng mình nhăn mặt... ấy cho một phát, vàng khè ! Cô Lý chưa có chồng nên chưa bao giờ nuôi em bé, thế mà thay tã, dọn vệ sinh sạch sẽ đâu ra đấy !
12g00 Chị Xuân, người đã gặp em bé đầu tiên, gọi điện về cho chồng, có ý muốn xin nuôi em bé. Anh chồng hoảng quá, không chịu, bảo là nhà có dư giả gì đâu mà dám nuôi bé. Thế là hai mẹ con chị Xuân bị chồng ra lệnh phải lên xe Honda về nhà luôn. Xe chạy rồi, chị Xuân còn ngoái lại ngẩn ngơ nuối tiếc !
12g15 Chị Mỹ là giáo viên vừa xong buổi dạy, được tin báo của cha Phi qua một người bạn, vội đi xe ôm đến Nhà Dòng ngay. Chị Mỹ muốn "xí phần" cho vợ chồng người em bị hiếm muộn đã 14 năm nay, hiện đang ở tận trên Định Quán, họ nghe tin mà chưa về kịp. Chị Mỹ bồng lấy cháu bé như thể một món quà vô giá Chúa ban tặng bất ngờ...
12g30 Chị Mỹ mừng quá, đãi mọi người có mặt một chầu bánh Flan của Hoa Viên. Chị cứ luôn miệng cám ơn cha Phi và các cha Nhà Dòng đã đem phúc duyên hạnh ngộ đến cho gia đình chị. Các chị em nhân viên bên Nhà Sách Đức Mẹ tan ca trưa, ùa vào đòi bế cháu, lại "bưng" cháu sang tận Nhà Sách để khoe nhau và giành nhau nựng nịu cháu.
14g00 Vẫn chưa thấy bên Ủy Ban Nhân Dân đâu cả, cha Phước nổi cáu lại đích thân sang CA Phường một lần nữa. Anh CA khu vực mới ngã ngửa là Ủy Ban đã được báo tin từ trưa rồi mà sao chưa chịu sang ?
14g30 Mãi rồi bên Ủy Ban mấy người mới chịu rục rịch tìm sang Nhà Thờ làm thủ tục xác nhận cháu bé bị bỏ rơi và có người muốn xin nuôi. Bên Giáo Xứ có mặt ông Huy, chủ tịch Hội Đồng Mục Vụ, rất nhiệt tình hỗ trợ mọi khâu giấy tờ. Mọi người đứng ngồi đầy cả Hoa Viên Hiệp Nhất.
15g00 Tội nghiệp chị Mỹ phải sang bên Phường rồi quay trở lại để hoàn tất các thủ tục khá rắc rối. Cô cán bộ Tư Pháp của Phường lờ rờ mãi mới làm xong được cái biên bản, đưa đi photo làm 5 bản, cha Phước đại diện Giáo Xứ, còn chị Mỹ thì ký nhận xin làm con nuôi.
15g30 Một bà cán bộ Ủy Ban thẩm vấn chị Mỹ: "Thế nếu sau này phát hiện cháu bé bị dị tật, thậm chí bị HIV thì chị tính sao ?" Chị Mỹ ôm sát thêm cháu bé vào lòng và dõng dạc trả lời: "Nếu cháu có bị bệnh nguy hiểm hoặc nan y nào đi nữa thì chúng tôi vẫn xin nuôi cháu, chúng tôi là người Công Giáo, chúng tôi tin Chúa của chúng tôi muốn trao cháu cho chúng tôi để chúng tôi được có cơ hội để yêu thương cháu thật nhiều, nhiều hơn là nếu cháu khỏe mạnh bình thường !" Bên Ủy Ban và Công An ai cũng ồ lên trầm trồ thán phục !
16g30 Bây giờ thì chị Nguyễn Thị Mỹ Linh, em dâu của chị Mỹ, mới đi xe khách vượt hơn 120km từ Đồng Nai về đến Sài-gòn. Cha Uy chứng kiến một cảnh quá xúc động, chị Linh chạy vào nhìn sững cháu bé trong một giây thôi, rồi đón lấy trong vòng tay của mình, ôm chặt vào lòng, hôn lấy hôn để lên khuôn mặt tý xíu xinh xắn của cháu bé, nước mắt của chị đầm đìa.
17g00 Cha Phi gọi được một chiếc Taxi Mai Linh. Cha Uy gửi tặng thêm cho gia đình một chiếc xe nôi cũ nhưng còn tốt. Cha Thành, cha Phước đều ra tiễn cháu bé lên xe với người phụ nữ hạnh phúc mà từ nay sẽ là mẹ của cháu bé.
17g30 Xe lăn bánh từ sân Tu Viện DCCT. Trời mưa lất phất. Những cái vẫy tay vội vã... Chị Mỹ, cô giáo nhân hậu với giọng Huế ngọt ngào, đứng lại với anh em chúng tôi nhìn theo, mắt long lanh những giọt lệ vui.
22g00 Điện thoại từ Giáo Xứ Ngọc Lâm, tít xa phía trên cả Định Quán gọi về cho cha Phi báo tin: cháu bé đã về đến nhà bình an. Thật sự từ nay đó sẽ là Mái Ấm Yêu Thương cho cháu. Nghe giọng anh Thạch chồng chị Linh trong điện thoại như đang cười, anh đã được làm cha lần đầu tiên trong đời sau 14 năm mong mỏi. Anh khoe rằng lúc này mọi người đang vây quanh cô bé tý hon, có cả bà nội...
23g00 Tôi viết những dòng cuối cùng kể chuyện về bé trên Blog FIAT. Rồi bé sẽ được đặt tên, rồi bé sẽ được chịu Bí Tích Thánh Tẩy, rồi bé sẽ được lớn lên, bập bẹ gọi ba gọi mạ, tràn đầy yêu thương... Vậy còn cô gái khoảng 20 tuổi trưa hôm nay đã bế cháu đến trước thềm Nhà Thờ thì... sao nhỉ ?
Lm. QUANG UY, DCCT, cuối ngày 14.11.2007

CON VÔ TỘI, XIN HÃY THA MẠNG CHO CON !

CON VÔ TỘI, XIN HÃY THA MẠNG CHO CON ! Từ Ấn Độ

Việc hơn 400 bộ xương trẻ em được tìm thấy hôm 17.2.2007 trong một cái hố tại bệnh viện tư ở thành phố Bhopal ( Ấn Độ ) khiến giới chức trách của nước này càng cảm thấy bức thiết nỗ lực nhằm thay đổi nạn nạo phá thai, nhất là những thai nhi gái.

Chính phủ Ấn Độ đang tìm cách để cứu sống những bào thai nữ vô tội kia bằng kế hoạch cho xây một loạt trại trẻ mồ côi chuyên nhận nuôi những bé gái được sinh ra ngoài ý muốn.

Hằng năm, theo những tổ chức quốc tế tại Ấn Độ, số các thai nhi nữ bị phá lên đến con số 10 triệu, một con số thật đáng báo động ! Ở nhiều tỉnh thành, cứ 1.000 bé trai được sinh ra thì có chưa đến 800 bé gái được chào đời.

Hủ tục cưới gả chính là một trong những nguyên nhân khiến các gia đình nghèo ở Ấn Độ sợ có con gái. Nếu sinh con gái, các gia đình này sẽ phải tốn một khoản tiền lớn làm của hồi môn cho các em. Đó là lý do tại sao nếu bạn sinh ra là nữ giới ở Ấn Độ thì bạn sẽ không được cho ăn học đến nơi đến chốn và là người cuối cùng trong gia đình được chăm sóc y tế. Mặc dù khám thai để xác định giới tính của bào thai bị xem là phạm pháp ở Ấn Độ, nhưng vẫn có nhiều bệnh viện lén lút làm việc này kể cả việc nạo thai vì thực tế có quá nhiều nhu cầu.

Đến Việt Nam

Theo “Bảo vệ sự sống”, nạo phá thai không chỉ là vấn nạn trong xã hội Ấn Độ, Việt Nam cũng là một trong ba nước có tỉ lệ nạo phá thai cao nhất thế giới. Từ năm 2004, người ta thống kê chính thức thì có 1,4 triệu ca nạo phá thai ở Việt Nam. Thế còn con số không chính thức là bao nhiêu ?

Có nhiều nguyên nhân dẫn đến nạn nạo phá thai ở Việt Nam, trong đó cũng có nguyên nhân người mẹ là những phụ nữ cơ nhỡ, sống cuộc sống góc chợ, lề đường nên đã bị những “con yêu râu xanh” làm cho sống dở chết dở. Có những câu chuyện thật đáng thương nhưng cũng có những câu chuyện chỉ là nhận thức trong chị em phụ nữ ( và kể cả những người đàn ông ) về tác hại của nạo phá thai lên chính cơ thể của người đàn bà mà họ yêu thương.

Nguy cơ băng huyết, vỡ tử cung, nhiễm khuẩn tử cung và gây tổn thương đường sinh dục là những tác hại mà bất cứ người phụ nữ nào đều có thể vướng phải. Hậu quả lớn nhất là người mẹ có thể không bao giờ mang thai lần nữa do tử cung đã bị tổn thương lớp nội mạc, lớp cơ, nhất là cơ vùng cổ tử cung, làm sẩy thai tự nhiên, sinh non. Hoặc những hậu quả từ các lần phá thai sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những đứa trẻ được sinh ra sau này, chúng sẽ nhẹ cân do vị trí bám của bánh nhau không tốt, giảm diện tích bám...

Trong bài diễn văn của mình vào ngày 3.2.1994, Mẹ Tê-rê-sa đã phân tích như sau về một trong những nguồn gốc của sự ác ngày nay: “... Tôi nghĩ đến yếu tố có sức hủy diệt lớn lao nhất đến sự bình an của ngày hôm nay chính là việc phá thai, bởi vì đó là một cuộc chiến chống lại đứa trẻ, một hình thức trực tiếp để giết chết một đứa trẻ vô tội, chính người mẹ là kẻ sát thủ chính đứa con của mình. Và nếu chúng ta chấp nhận rằng một người mẹ có thể thậm chí giết chết đi đứa con của chính mình, thì làm sao chúng ta có thể nói cho những người khác là đừng giết hại lẫn nhau cho được ?”.

Tình thương yêu

Làm thế nào để đầy lùi sự ác đó ? Hình phạt ? Lên án ? Khuyên lơn ? Câu trả lời của bà: “Làm sao thuyết phục một người phụ nữ không nên phá thai ? Lúc nào cũng vậy, một nguyên tắc chung hết là chỉ có thể thuyết phục những người phụ nữ này bằng chính tình yêu thương của chúng ta, và chúng ta tự nhắc nhở cho nhau rằng yêu có nghĩa là sẵn sàng để cho đi, để chấp nhận lấy thương đau”.

Từ những nỗ lực chia sẻ với những bà mẹ bất đắc dĩ đó, như chính sách tiếp nhận những bà mẹ muốn bỏ con, nhận nuôi những đứa trẻ bị từ chối đang được khởi động ở Ấn Độ, mới có thể từ đó đặt ra câu hỏi nhức nhối sau: “Ai có quyền quyết định sự sống của một con người ?”. Có thể là bất kỳ ai nhưng cũng có thể không là ai cả. Không ai có quyền bóp chết một bào thai đang tượng hình trong bụng mẹ.
Chẳng lẽ quyền được sống và quyền được nói chỉ dành cho những con người đã được may mắn sinh ra trên thế gian này ? Không, quyền được sống còn được trao cho những bào thai đã bị chết tức tưởi khi chưa kịp chào đời và đã bị tước mất đi cái quyền căn bản đó.

Bởi vì một ai đó đã nói: “con người phát sinh từ hư vô, như một ánh sao sa trong trời vắng, tự tạo lấy phẩm giá cho mình rồi lại trở về với hư vô... nhưng sẽ hân hoan mãn nguyện vì đã gieo một vệt sáng cho đời, dù chỉ là một vệt sáng cô đơn trong trường dạ tối tăm của trời đất...”. Và em, một sinh linh bé bỏng hiếm hoi được tạo hình từ những gì tinh túy nhất của cha và mẹ đã không được làm ánh sao sa trong hàng vạn ánh sao sa trên bầu trời kia.
THỂ KHANH, báo Tuổi Trẻ, Chúa Nhật 25.2.2007

CON NGƯỜI ƠI, THÔI ĐỪNG NGẠO MẠN NỮA !

CON NGƯỜI ƠI, THÔI ĐỪNG NGẠO MẠN NỮA ! 
 
Trong một, hai thập niên trở lại đây, không ai có thể phủ nhận những thay đổi khả quan về mặt đời sống xã hội. Người ta ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, đi xe tốt và nhanh hơn, ở nhà rộng và cao hơn, sử dụng những phương tiện hiện đại hơn, hưởng thụ những thú vui giải trí phong phú hơn... Thế nhưng, những tấm huy chương sáng chói ánh vàng hoặc bạc ấy đang tìm cách giấu giếm che đậy cái mặt trái xám xịt, hợm hĩnh và đau xót !

Đọc báo hằng ngày chúng ta có thể chỉ bàng hoàng với những tin tức, sự cố, thiên tai địa họa, hết chỗ này này đến nơi kia, liên tiếp. dồn dập, nhiều quá đến mức ta không kịp tổng hợp và nghiệm sinh cho thấu đáo. Lắm lúc lại cứ tưởng tại ông trời, tại thiên nhiên, tại con tạo đành hanh “bắt phong trần phải phong trần”.

Thế nhưng, may quá, thỉnh thoảng chúng ta bắt gặp một giọng điệu, một kiểu viết và nói khác hẳn. Viết thẳng và nói bạo, không tránh né hãi sợ thị phi. Viết cũng không phải chỉ để viết cho bõ ghét, cho hả cơn giận, nhưng là có chủ ý xoáy đến căn bệnh trầm kha hơn ẩn giấu phía sau, đó là sự phá sản về lương tâm phát xuất từ thái độ ngạo mạn đối với Ông Trời. Điều này thì rõ ràng các loại báo kia ngoài xã hội chắc là cũng thấy hết, hiểu hết chứ, nhưng không được phép, hoặc chí ít, chưa dám nói thật đấy thôi...
Xin chép toàn bộ bài viết của Ngọc Danh, Nhóm DOJ, để chia sẻ cùng mọi người gần xa...


1. Cuối tuần này, Liên Hiệp Quốc họp tìm cách giải quyết vấn đề dân số già của thế giới. Thế giới bây giờ... già quá, thiếu vắng tiếng cười trẻ con, thiếu lực lượng lao động…

Các ông Âu, Mỹ, Nhật, Hàn cậy vào thuốc ngừa thai, “phát minh giải phóng phụ nữ”, và nhiều biện pháp khác để nghỉ đẻ, để có nhiều thời gian hưởng thụ hơn. Hưởng thụ chưa được bao lâu, đã thấy cảnh khổ. Lớp trẻ không có đủ để tạo ra của cải vật chất, trong khi lớp già hưởng tiền hưu và các loại bảo hiểm an sinh ngày càng nhiều. Bây giờ cánh già đáng lẽ được về an hưởng tuổi già, vui vầy với con cháu, lại phải è cổ ra đi làm kiếm cơm.

Ông Trung Quốc tin rằng bằng mệnh lệnh hành chánh, bằng chính sách vô thần, ông có thể giải quyết mọi sự. Do đó, bằng mọi giá ông ép con người ta kế hoạch. Lỡ mang bầu đứa thứ hai thì phải chọn lựa một là mất việc, mất thưởng, kỷ luật hai là giết đứa bé đi.

Ông tưởng làm như vậy ông sẽ giải quyết được chuyện dân số đông của ông. Ai dè, chỉ vài thập kỷ sau, các con trai của ông phải đi khắp nơi kiếm vợ, vì xứ ông không còn con gái, mà chỉ còn các bà các thím già mà thôi. Và ông vẫn đứng đầu thế giới về dân số. Ông Ấn Độ cũng tương tự.

Lạ thay, từ thuở Thiên Chúa tạo dựng muôn loài cho đến nay, con người ta cứ đẻ như gà, vì không biết ngừa thai, không biết chọn lựa giới tính. Ấy vậy mà dân số thế giới cân bằng một cách kỳ lạ. Lớp già chết đi có lớp trẻ kế thừa. Trai, gái, nam, nữ cân bằng.

Cũng không thấy dân tộc nào vì đông con mà chết đói. Nếu vì đông dân mà chết đói, Trung Quốc và Ấn Độ có lẽ đã bị xoá sổ trên bản đồ thế giới từ lâu. Mất cân bằng dân số và những bi hài kịch của nó chỉ xảy ra từ khi con người ta tiến bộ, giàu sang, loại bỏ Thiên Chúa ra ngoài, con người giành quyền kiểm soát dân số, sinh đẻ.

2. Căn bệnh HIV/AIDS hoành hành, chưa có thuốc chữa. Loay hoay mấy chục năm trời, cuối cùng con người tìm ra biện pháp hữu hiệu nhất để phòng ngừa bệnh này là “chung thủy”, “một chồng một vợ, khỏi sợ SIDA”.

Biện pháp này đâu có mới mẻ gì. Từ khi tạo dựng con người, Thiên Chúa đã muốn con người như thế. “Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly” ( Mc 10, 5 – 9 ). Nhưng từ khi tiến bộ, giàu sang, con người ta “rửng mỡ, đã loại Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống của mình để tự do hưởng thụ truỵ lạc.

Đàn ông tự cho mình quyền làm chủ, làm chúa để năm thê bảy thiếp. Đàn bà vùng lên để được như đàn ông. Không ai chịu ai “ông ăn chả, bà ăn nem”. Tình dục, món quà tặng của Thiên Chúa dành cho vợ chồng, để vợ chồng nên một, để vợ chồng thể hiện tình yêu bỗng chốc bị biến thành trò vui xác thịt. Ai cũng đòi có quyền được vui. Ai phản đối bị cho là lạc hậu, bảo thủ, ai ủng hộ được khen là “thoáng”, “hiện đại”…

Kết quả, các loại bệnh tha hồ có dịp tung hoành. Tiêm la, giang mai, lậu, hột xoài… rồi đến HIV/AIDS. Con người vẫn không chịu nhận ra lỗi của mình, và tự bào chữa và sửa chữa. Thôi thì bao cao su các loại ra đời. Kết quả HIV/AIDS vẫn tràn lan…

3. Thiên Chúa tạo dựng vũ trụ thiên nhiên có cái hiền hoà, có cái hung dữ, có cái nhẹ nhàng, có cái ào ạt…Nhưng tổng thể thiên nhiên hoà hợp một cách tuyệt vời. Từ khi con người được mở mang trí tuệ, con người giành quyền làm chủ, và đuổi Thiên Chúa ra khỏi nơi Ngài đã tạo dựng.

Con người kiêu căng, ngạo mạn: “Thằng Trời đứng qua một bên. Để cho thuỷ lợi đứng lên làm Trời”. Khi con người làm trời, con người đắp đập, ngăn sông, dời núi, lấp biển… theo ý con người. Thoạt đầu, dòng sông, dòng thác, con suối, ngọn núi, đại dương ngoan ngoãn nghe lời con người như đã từng nghe lời Trời trước đây. Con người càng khoái trá, đấy thấy chưa: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền…” Chí lý quá !

Nhưng tiếng cười chưa kịp tắt, lũ lụt đã quét sạch thành quả của con người. Sinh vật trong lòng nước dần dần biến mất. Đất chuồi vùi lấp con người. Hạn hán khắp nơi đốt cháy cổ họng khát khô của con người… Khi con người làm trời, con người đã phá mọi sự cân bằng của thiên nhiên.

Bây giờ nhận ra, con người lại í ới nhau bảo vệ môi trường. Thực chất bảo vệ môi trường là trả lại cho nó sự cân bằng vốn dĩ nó đã có từ khi Thiên Chúa tạo dưng nên.

4. Thiên Chúa đã tạo dựng mọi sự hài hoà trong trật tự, lớp lang của nó một cách tuyệt vời. Và bất cứ thứ gì, con người đòi đuổi Chúa ra, để làm một mình đều bung bét, hư hại. Đến khi đó, con người luống cuống tìm cách sửa. Loay hoay tìm kiếm một hồi, con người lại quay về cái ban đầu Thiên Chúa đã tạo dựng.

Con người ơi, thôi đừng ngạo mạn nữa. Xin lỗi Chúa đi !


Lấy lại từ Blog của NGỌC DANH
 

BẢO VỆ SỰ SỐNG © 2008. Design By: SkinCorner