Thứ Ba, 10 tháng 3, 2009

AI SẼ CỨU VỚT TÔI ?




Đã hơn một tháng rồi, sau ngày trao tặng cho anh thứ quý giá nhất của đời con gái, tôi chưa thấy lại chu kỳ kinh nguyệt của mình. Trong cơn say tình tôi đã không ý thức được những gì có thể xảy ra sau đó... Nếu ngây thơ không phải là một tội thì cũng là một cái nợ. Tôi bắt đầu thấy lo khi đã gần hai tháng mà không thấy “người bạn” đồng hành mỗi tháng một lần của mình...
Một buổi chiều lê từng bước mệt mỏi từ chỗ dạy thêm về nhà trọ, tôi nằm vật xuống giường và thiếp đi lúc nào không hay. Tôi đã mơ một giấc mơ quái đản. Tôi thấy mình bồng trên tay một bé gái xinh xắn. rồi cuộc đời bé như một cuốn phim chạy nhanh qua tâm tưởng tôi. Một thoáng tôi thấy mình đang dắt bé đi chơi, bé tung tăng cười đùa. Rồi bỗng nhiên bé dừng lại và nhìn tôi tha thiết với ánh mắt van nài. Bé cầm lấy tay tôi, hai hàng nước mắt chảy ra và bé nói: "Mẹ đừng bỏ con mẹ nhé..."
Tôi giật mình tỉnh dậy, hốt hoảng sợ hãi. Có lẽ do mình quá lo lắng về “chuyện ấy” nên mơ sảng vậy thôi chăng ? Tối đó ăn cơm xong, tôi soạn bài rồi đi ngủ sớm. Khi vừa chợp mắt, làm như có một sức mạnh vô hình nào đó lại cuốn phăng tôi vào đúng cơn ác mộng đó... Tôi bật dậy, mồ hôi đổ ướt vầng trán. Tôi tự hỏi như vậy nghĩa là sao ?
Sáng hôm sau, trên đường đi dạy học về, tôi ghé tiệm thuốc Tây mua hai que thử thai, kết quả lần đầu báo dương tính, tôi không tin và thử lại, kết quả lần thứ hai cũng không có gì thay đổi. Tôi thấy lo lắng thật sự và gọi điện cho anh ấy đến ngay. Tôi cho anh biết kết quả và chờ đợi ở anh một điều gì đó. Thật không ngờ, anh đứng bật dậy, tròn mắt nhìn tôi và ấp úng: “Em... em phải, phải... bỏ thôi !”
Tôi lặng người nhìn anh không nói, trong đầu tôi quay cuồng tự hỏi: "Tại sao không phải là tính ngay đến chuyện đám cưới mà lại là... mình phải... bỏ thôi ?" Anh bắt đầu dịu giọng và phân tích cho tôi hiểu cái câu hỏi tại sao ấy trong đầu tôi. Cuối cùng, anh đã thuyết phục được tôi rằng: "Hãy đợi thêm hai năm nữa khi công việc của anh ổn định, em cũng ra trường có việc làm đâu ra đấy, lúc đó tụi mình sẽ cưới nhau và sinh những đứa con của tụi mình..."
Chiều hôm sau anh đưa tôi đến một phòng mạch bác sĩ tư. Nghe gọi đến tên, tôi lê bước vào phòng mà không ý thức được chuyện gì sẽ xảy đến với mình sau đó. Tiếng lạch cạch của những thứ kim loại va vào nhau, tôi thấy đau, rất đau, dường như có gì đó đang cắn xé trong tôi. Tiếng máy ù ù bên tai càng làm tăng sự đau đớn và khiếp sợ, nước mắt tôi ràn rụa và tôi thiếp đi không còn biết gì nữa...
Và rồi đúng lúc mơ mơ màng màng ấy, tôi gặp lại đứa bé. Đứa bé vẫn đang nắm lấy tay tôi, nó nhìn tôi tha thiết, bắt đầu khóc và kêu la thất thanh: "Mẹ ơi, đau quá... Cứu con, mẹ ơi... cứu con !" Tôi thấy thân mình đứa bé như đang tan ra thành một vũng lầy nhầy màu đỏ tươi... Tôi hét lớn và bật dậy. Tôi thấy anh đang ngồi bên cạnh. Tôi ôm chặt lấy anh và khóc lức nở...
Tôi đòi ra viện trở về phòng trọ không lâu sau đó. Mỗi ngày anh đều đến thăm tôi sau giờ đi làm, có hôm còn ở lại cả đêm để chăm sóc tôi, còn tôi thì mỗi ngày một trở nên trầm lặng, sự hiện diện của anh cũng chẳng làm cho tôi khuây khỏa bao nhiêu. Tôi đã nghĩ rất nhiều và tôi rất hối hận, một sự hối hận muộn màng.
Tôi luôn tự hỏi mình "Tại sao ? Tại sao tôi lại giết chết chính đứa con của mình ? Tại sao đứa trẻ biết được là tôi sắp giết nó ngay từ lúc tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của nó trong tôi ? Và tại sao tôi không cứu lấy con mình khi nó cầu cứu tôi ? Hàng ngàn lý do cho những việc tôi làm đó, nhưng lý do chinh có lẽ là do tôi không có đủ tình yêu thương, tôi đã hèn nhát và ích kỉ.
Tôi sống trong tình trạng khủng hoảng trầm trọng, tôi luôn thấy khuôn mặt, hình ảnh của đứa bé quay cuồng trong đầu mình, lúc là hình ảnh bé đang cười đùa, lúc lại là một vũng máu, có lúc tôi thấy bé bay lên với đôi cánh thiên thần và nói với tôi rằng: "Con yêu mẹ". Tôi không xứng đáng với tình yêu của bé, tôi đã tự nguyện chấp nhận để người ta giết con mình. Tôi không xứng đáng là một người mẹ !
Nghĩ về con, tôi lại nghĩ về anh, nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra, những lời anh nói với tôi rằng: "Lúc đó tụi mình sẽ có những đứa con của tụi mình". Chẳng lẽ đây lai không phải là con của chúng tôi sao ? Bỗng dưng, tôi nhận ra anh không còn quan trọng đối với tôi nữa. Tất cả giờ đây chỉ còn lại trong tôi một niềm ân hận xót xa vô bờ.
Tôi phải bỏ ngang đại học, bỏ dạy thêm để về quê tĩnh dưỡng. Lúc đầu anh cũng hay lặn lội về thăm tôi vào những ngày cuối tuần, nhưng sau thì thưa dần và rồi không thấy anh về nữa. Không một lời nói, không một lời chia tay, lặng lẽ anh bước ra khỏi cuộc đời tôi, bỏ lại tôi với nỗi đau không bao giờ xóa được.
Một hành động thiếu suy nghĩ, đã làm tôi mất tất cả. Mất con, mất người yêu, cũng không còn được học hành... Và điều bất hạnh lớn nhất chính là tôi đã mất đi sự bình an trong tâm hồn. Nỗi cô đơn dày vò ân hận này sẽ còn theo tôi mãi trong cuộc đời sao ? Ai sẽ cứu vớt tôi ? Ai sẽ giúp tôi chuộc lại tất cả ?
HẠNH PHÚC MONG MANH, tháng 3.2006


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đã 1 lần đến với BVSS, hãy để lại 1 lời cảm nhận của bạn để chúng mình cùng hiểu nhau thêm nhé!
Comment trong yêu thuơng và chia sẻ.

 

BẢO VỆ SỰ SỐNG © 2008. Design By: SkinCorner