Thứ Hai, 2 tháng 3, 2009

CHUYỆN CON BÒ, CON TRÂU, VÀ... CON NGƯỜI !


Trên báo Tuổi Trẻ số ra ngày thứ ba 25.7.2006, có một bài viết rất ngắn, ngắn đến nỗi tưởng là sẽ chìm nghỉm giữa những thông tin, những phóng sự, những bài phỏng vấn chiếm nhiều cột báo, không ngờ nội dung và ngòi bút đơn sơ nhẹ nhàng nhưng lại gây xúc động sâu xa. Bài viết mang tựa đề thật lạ lùng “Bò mẹ đã ngất” khiến người mới liếc qua không thể nào đoán được nội dung câu chuyện tác giả Lê Thế Thành muốn nói gì.


Xin mời mọi người cùng đọc thật chậm, đừng vội mà bỏ sót từng chi tiết, từng câu, từng từ:


BÒ MẸ ĐÃ NGẤT


Cô bé ấy khoảng 14, 15 tuổi sôi nổi kể chuyện với bà mẹ đang ngồi bên chị gái cô ở Bệnh Viện Phụ Sản: “Mẹ biết không, con bò mẹ nó ngất”. Tôi theo bạn vào thăm vợ anh mới sinh con gái ngồi ở giường bên cạnh lập tức phải chú ý đến một thông tin khá giật gân như thế. Bà mẹ thì không nói gì nhưng cô chị có vẻ không tin ra mặt, cô nhỏ nhẹ nói: “Mày có hâm không đấy ? Bò làm sao mà ngất được !”


“Em này, chính em thấy này – cô bé càng sôi sục trước vẻ ngờ vực của cô chị – chị biết không, nhà chú Hùng mua con bê của bác Bằng làm đám cưới cho chị Thoa. Nhưng kéo thế nào con bê cũng không chịu đi. Chú Hùng phải mượn con bò mẹ dẫn đi trước để con bê đi theo.


Khi mẹ con con bò đến nhà chú Hùng, mấy người buộc cổ con bê tại gốc mít. Đến lúc này, dắt thế nào con bò mẹ cũng không chịu đi. Nó xoạc chân ra để không ai lôi được. Người ta bèn vật con bê ra làm thịt ngay trước mặt con bò mẹ.


Con bò mẹ ò ò kêu lên mấy tiếng. Nó nhìn chăm chăm vào con nó đang bị làm thịt, tự nhiên nó quị xuống rồi lăn quay ra đất. Nó bị ngất, bốn chân như bơi bơi trong không khí. Nhà chú Hùng phải đốt rơm, quạt khói một lúc lâu con bò mẹ mới tỉnh lại. Nó cúi đầu lững thững một mình đi ra cánh đồng...”


Cô bé đột nhiên ngưng bặt. Mấy người ở trong phòng cũng lặng đi. Cô chị mặt thẫn thờ. Riêng tôi cứ cay cay nơi sống mũi và hình dung con bò mẹ vật vã khi nhìn thấy con bê con giãy giụa.


Bước lại gần, tôi xoa đầu cô bé, em ngước nhìn tôi đôi mắt trong veo: “Cháu thương bò con, bò mẹ”. Tôi gật đầu nói với em: “Chú cũng tin là con bò mẹ đã ngất !”


Ở trên chúng tôi đã có nói nguyên do xin đăng lại bài viết “Bò mẹ đã ngất” này là vì chúng tôi thấy nó rất có liên quan đến chuyện Bảo Vệ Sự Sống. Vâng, thật vậy, cũng đã có một chuyện hao hao tương tự, không phải chuyện con bò con bê mà là chuyện con trâu. Số là năm 2005, trong dịp mừng kính Thánh An Phong sáng lập DCCT, đồng thời khánh thành Nhà Thờ Pleichuet dành cho người dân tộc trên Tây Nguyên, ngày 31 tháng 7, cha Nguyễn Đức Thịnh và cộng đồng anh em Jrai ở đó đã quyết định tái hiện Lễ Hội Giết Trâu để tế Trời ( tiếng Jrai là Trum gơbau ).


Lễ Hội lần ấy để lại những ấn tượng sâu đậm, có phần kinh khiếp nơi nhiều người chứng kiến tận mắt hoặc chỉ nghe kể lại. Trong Lễ Hội Giết Trâu, máu con trâu tế sát đã văng tung toé cả một khoảnh sân rộng. Do một trục trặc kỹ thuật mà con trâu tội nghiệp ấy đã không được chết thật nhanh sau khi bị đâm trúng tim như người ta dự kiến. Ai ai cũng thấy chạnh lòng xót xa thế nào ấy.


Và thế là sau đó dư luận lên án thật sôi nổi gay gắt. Lý lẽ đơn giản là vì thời buổi văn minh hiện đại rồi, ai lại còn hồi phục làm gì một chuyện cúng tế “man di mọi rợ” như thế ? Phía ủng hộ và chủ trương thì cũng có lập luận kiên quyết dựa trên việc dấn thân hội nhập vào nền văn hoá bản địa Jrai để đòi cho được một thái độ trân trọng với những người tuy là thiểu số nhưng vẫn là anh em con cùng một Cha trên Trời với người Kinh chúng ta... Bất phân thắng bại, chỉ tiếc là sự hiếu hảo các bên với nhau do sự kiện xôn xao chấn động này cũng đã bị sứt mẻ đi ít nhiều.


Riêng với anh em chúng tôi, dịp ấy, lại không có mặt tại Pleichuet, chỉ nghe kể về sự việc và phản ứng râm ran trong dư luận, chúng tôi chợt thấy câu chuyện “đụng chạm” mạnh đến thảm kịch nạo phá thai.


Mấy anh em lo Bảo Vệ Sự Sống chúng tôi bảo nhau: Ừ nhỉ, người ta đã có thể rùng mình kinh hãi trước hình ảnh con trâu tội nghiệp bị chặt đứt nhượng ở bốn chân cho quỵ xuống rồi lấy dao thọc vào thẳng tim cho chết, thì sao người ta lại có thể thản nhiên vô cảm trước một sự việc còn khủng khiếp hơn, dã man hơn, đó là chuyện phá thai: bác sĩ dùng từng que tròn inoxidable nong vào cửa tử cung, rồi cho đồ nạo, cho dao, cho kéo thọc sâu vào trong mà ngoáy, mà nạo, mà cắt, mà lôi từng phần thân thể của một em bé đã tượng hình đầy đủ từ trong bụng người mẹ ra bên ngoài...


Có lẽ tại vì Lễ Hội Giết Trâu kéo dài lâu hơn, lại diễn ra sờ sờ trước mắt hàng ngàn người trong bầu khí cồng chiêng ì ùng thúc giục dồn dập như trong một cuộc xử tử lăng trì, tùng xẻo hoặc voi dày ngựa xé khiến cho người ta bị kích thích và bàng hoàng khiếp sợ hơn, trong khi chuyện phá thai lại diễn ra rất kín đáo với chỉ mấy người có mặt trong phòng Kế Hoạch Hoá của một bệnh viện hoặc một phòng mạch bác sĩ lang bam nào đó, lách cách dao kéo trong dôi ba phút, lâu lắm cũng chỉ một khắc đồng hồ.


Hơn nữa các mảnh bào thai bị cắt vụn sau đó được đem đổ xuống cống hoặc thiêu như một thứ rác y tế. Chẳng ai thấy, chẳng ai biết, hoạ may có một số rất ít được khéo léo chuyển ra ngoài cho các bạn nhóm Bảo Vệ Sự Sống xin về lo “hậu sự”.


Kết thúc, người phụ nữ vừa phá thai xong, nằm nghỉ được một chút thì phải buộc ngồi dậy nhường chỗ cho người khác, mặc lại y phục rồi lẳng lặng lê bước chân trở về nhà, câm nín, đau trên thân xác, đau trong tâm hồn, chỉ khóc thầm, chẳng dám kể cho ai nghe, một mình mình lại thương mình xót xa !


Cứ thế, cứ thế, một chuyện xứng đáng được coi là “man di mọi rợ” của chính những con người tự nhận mình là văn minh hiện đại, lại cứ diễn ra xoành xoạch, ào ạt, lũ lượt tại các bệnh viện phụ sản, tại các trung tâm mang danh xưng là “Bảo Vệ Bà Mẹ và Trẻ Em”, tại các phòng mạch tư của các bác sĩ đã từng long trọngöôøi tuyên đọc lời thề Hippocrates.


Một ngày riêng Sài-gòn đã gần 1.000 ca như thế. Một ngày cả Việt Nam hơn 8.000 ca như thế. Thống kê cả năm toàn quốc thì con số lên đến gần 3 triệu bào thai bị giết như thế, đưa đất nước chúng ta đứng vào hạng 3 nước vô địch thế giới về phá thai.


Vậy thì những ai đã từng ớn lạnh rùng mình mà lên tiếng phản đối chuyện Lễ Hội Giết Trâu tế Trời, xin hãy dành ra khoảng 10 phút để ngồi xuống trước máy computer, chậm rãi và bình tĩnh truy cập địa chỉ sau đây www.abortiontv.com/Movies/hardtruth.htm và sẽ xem được một thứ Lễ Hội kinh khủng rùng rợn hơn nhiều, bởi người ta không giết con trâu mà chính là giết một em bé.


Mà nếu như quý vị không có máy nối mạng ADSL thì xin hãy tin chúng tôi, chúng tôi không hề dám bịa chuyện giựt gân đâu, sự thật có ở quanh chúng ta, sát bên chúng ta, chỉ tại nó đã bị bưng bít che giấu hoặc thờ ơ lảng tránh quá khéo léo mà thôi.


Xin cám ơn tác giả Lê Thế Thành của bài viết trên báo Tuổi Trẻ. Anh chỉ mô tả là câu chuyện xảy ra trong một bệnh viện phụ sản, giữa những người phụ nữ có lẽ vừa mới sanh xong, ngồi bên những người thân yêu mới vào thăm; anh chỉ thuật lại những lời nói hồn nhiên ngây thơ của một em bé mới 14, 15 tuổi gì đó; anh chỉ đặt cho bài viết một cái tên thật cụn ngủn là “Bò mẹ đã ngất”; anh chỉ tâm sự rằng anh thấy cay cay ở mắt khi hình dung ra cái cảnh con bò mẹ vật vã khi thấy con bê giãy giụa... Vâng, chỉ ngần ấy thôi, anh đã giúp cho người đọc chúng tôi phải chạnh lòng xót xa...


Đâu phải chuyện con trâu, con bò, con bê nữa nhỉ...


Lm. LÊ QUANG UY, DCCT

2 nhận xét:

  1. cam on cac linh muc cac bvss da cho toi nhieu suy niem trong cuoc song va co gang tuyen truyen rong rai cho cac ban co y dinh pha thai

    Trả lờiXóa
  2. that su phai suy nghi khi doc bai viet nay . xin cam on BVSS nhieu lam

    Trả lờiXóa

Đã 1 lần đến với BVSS, hãy để lại 1 lời cảm nhận của bạn để chúng mình cùng hiểu nhau thêm nhé!
Comment trong yêu thuơng và chia sẻ.

 

BẢO VỆ SỰ SỐNG © 2008. Design By: SkinCorner