Thứ Hai, 5 tháng 1, 2009

VIẾT CHO LINH HỒN CON GÁI



VIẾT CHO LINH HỒN CON GÁI

Con gái yêu quý của Ba,
Con gái của Ba, Ba viết cho con những dòng này vào dịp sinh nhật của Hoàng Ân, em trai con hôm nay vừa tròn 2 tuổi. Những hồi tưởng về con mà Ba chưa có dịp kể cho em con biết, Ba mong ước những dòng chữ này sau này sẽ thay Ba kể chuyện về con cho em Hoàng Ân, để tình yêu sẽ là một gói hành trang đi vào cuộc sống của em con sau này.
Ngày ấy, ngay khi cả Ba lẫn Mẹ đều chưa biết sự hiện diện của con, thì tai hoạ ập đến cho gia đình mình, Dì ruột của con mất đi đột ngột trong một tai nạn trong lúc Ông Ngoại còn đang hấp hối sau một cơn thổ huyết. Rồi một tháng sau. Ông cũng không còn...
Trong những ngày tang thương ấy, Ba và Mẹ biết tin đã có con như một niềm an ủi lớn lao. Ba đã nhẩy lên vui mừng, trái tim Ba rộn ràng vui sướng...
Thế nhưng niềm vui cũng chỉ đến với Ba được một tuần khi Mẹ con bị băng huyết. Nguy cơ mất con bất cứ lúc nào cứ lơ lửng chập chờn từng ngày từng phút. Lúc ấy con chỉ mới có 8 tuần. Tội nghiệp con của Ba, Ba phải đưa Mẹ đi siêu âm không biết bao lần, không phải để biết con là gái hay trai mà chỉ để biết con có còn tồn tại sau mỗi đợt ra huyết xối xả của Mẹ hay không.
Trái tim Ba đã nhiều lần se thắt nhói đau khi nhìn lên màn hình siêu âm. Đôi chân Ba quỵ xuống mỗi lần Ba vẫn còn trông thấy hình ảnh của con ẩn hiện tồn tại. Niềm vui sướng tột đỉnh vẫn còn có con làm Ba và Mẹ hạnh phúc.
Từ đó, Mẹ nằm hẳn trên giường để giữ con, Tất cả sẽ do Ba phục vụ hết mình trong niềm hạnh phúc mong manh. Chờ đợi...
Thế nhưng, tình trạng của con không khá hơn mà ngày càng trầm trọng. Các bác sĩ nhiều lần nói Ba Mẹ nên bỏ thai, vì có nhiều khả năng thai bị dị tật. Ba Mẹ nhất quyết không nghe. Trong thâm tâm, Ba đã chuẩn bị tinh thần đón nhận bất cứ điều gì xẩy đến với con trong vui vẻ và phó thác.
Khi con được hơn 4 tháng, trong một đợt Ba đi công tác xa nhà, Mẹ đã điện thoại báo cho Ba biết là không thể giữ con được nữa, bác sĩ nói không còn nước ối, con không thể sống trong hoàn cảnh này.
Ba vội vã đi ngay chuyến bay đầu tiên về thẳng bệnh viện. Cả ba lẫn Mẹ vẫn quyết giữ con cho đến phút cuối cùng trong sự bực mình của các vị bác sĩ. Những bịch nước dừa theo lời dặn của các bác sĩ để làm tăng nước ối vẫn không sao làm cho môi trường sống của con cải thiện, mà càng làm cho các cơn băng huyết thêm xối xả, có nguy cơ gây tử vong cho Mẹ con lúc ấy đang dần kiệt quệ. Cuối cùng, các bác sĩ đã chích cho mẹ con đến 2 mũi thuốc mà sau này Ba Mẹ mới biết đó là hai mũi thuốc... giục sanh !
Ôm con trong tay, Ba mới biết con là con gái, con nằm đó bình yên. Ba đã ngồi khóc giữa sân bệnh viện, đau đớn tột cùng. Vậy là Ba đã mất con. Bây giờ Ba còn nhớ, bà bác sĩ có Đạo đã làm tròn lời hứa với Ba Mẹ khi Ba Mẹ nhờ rửa tội cho con dù con đã mất.
Con gái yêu quý, Ba viết ngắn như cuộc đời ngắn ngủi của con, nhưng tình yêu sẽ là vĩnh cửu. Chỉ mấy ngày nữa thôi, cả nhà mình sẽ đến thăm con trong ngày lễ cầu hồn, con nhé. Hãy yên nghỉ giấc ngủ của con, hãy mơ những giấc mơ thiên thần vì mãi mãi Ba Mẹ vẫn yêu con. Và nhớ đến con, Tê-rê-sa Phan Nguyễn Thiên An, mười tám tháng ba năm hai ngàn lẻ tư.
Sinh nhật Hoàng Ân hai tuổi, 23.10.2007

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đã 1 lần đến với BVSS, hãy để lại 1 lời cảm nhận của bạn để chúng mình cùng hiểu nhau thêm nhé!
Comment trong yêu thuơng và chia sẻ.

 

BẢO VỆ SỰ SỐNG © 2008. Design By: SkinCorner